Tiếu Hưng Hoa vẫn chưa trở về, thông thường thì với những ca phẫu thuật như thế này, bắt buộc bệnh nhân phải nhập viện trước, sau khi đạt được những tiêu chuẩn theo yêu cầu mới ấn định ngày làm phẫu thuật.
Lần này y đến một bệnh viện nơi mà khoa giải phẫu thần kinh đã có lịch sử phát triển gần nửa thế kỷ, là chuyên ngành trọng điểm cấp quốc gia, thiết bị y tế cũng thuộc hàng tiên tiến nhất.
Thế nhưng những lần kiểm tra ở đây thật sự quá nhiều, mỗi khoa lại có một cách thức khám tiền phẫu khác nhau, chỉ riêng ngày đầu tiên đã phải kiểm tra đến mười nội dung, thật sự là khiến cho người ta mất kiên nhẫn tới cực hạn.
Khi Ngụy Trạch đi vào phòng bệnh của Lý Thư Ý, vốn còn nghĩ sẽ gặp phải một cái mặt đen như đáy nồi, nào ngờ chỉ thấy người này đứng bên cửa sổ, ung dung nhàn nhã tưới nước cho những chậu hoa của mình.
Ngụy Trạch bật cười nói: “Đây là đổi tính rồi sao?”
Lý Thư Ý hờ hững liếc mắt nhìn cậu một cái, không nói lời nào.
Ngụy Trạch biết trong lòng y không thoải mái, cũng không muốn chọc y nữa, thay vào đó là quan sát xung quanh. Phòng bệnh VIP của Lý Thư Ý quả thực rất rộng rãi, trang trí cũng bắt mắt, trần nhà khảm thạch cao, tường đầu giường được dán xốp mềm mại, điều kiện so với ở bệnh viện của cậu còn có phần tốt hơn.
Loại phòng như thế này cho dù có tiền cũng không hẳn sẽ ở được, Ngụy Trạch biết đây là do Bạch Kính sắp xếp, không nhịn được mà hỏi một câu: “Bạch Kính đâu?”
Lý Thư Ý vẫn không ngẩng đầu lên: “Tôi làm sao biết anh ấy ở chỗ nào chứ.”
Ngụy Trạch trầm mặc một hồi lâu, thở dài một hơi tiếp tục nói: “Anh ép Bạch Kính như vậy làm gì?” Lời này của cậu cũng không phải là vì thiên vị cho Bạch Kính, chỉ là mỗi khi nhớ tới cảnh tượng trong bữa cơm ngày hôm đó, cậu vẫn cảm thấy con người Lý Thư Ý quá quyết tuyệt. Có lẽ cả đời này cậu cũng không thể quên được vẻ mặt của Bạch Kính khi hắn nói ra câu “Anh hứa với em”, hắn đã tổn thương rất nhiều, thế nhưng ánh mắt của Lý Thư Ý vẫn không có một chút dao động.
Cậu cũng không có cách nào để truyền đạt cảm nhận hiện tại của mình cho Lý Thư Ý biết, nói với Lý Thư Ý rằng Bạch Kính rất yêu y, y sẽ chỉ nghe nó như một trò đùa.
Lý Thư Ý lau cái chậu hoa treo lơ lửng, hỏi Ngụy Trạch: “Cậu ghét ăn cái gì nhất?”
Lý Thư Ý chuyển chủ đề quá nhanh, khiến cho Ngụy Trạch sửng sốt thật lâu mới do dự mà trả lời là rau thơm.
Lý Thư Ý cười, tiếp tục hỏi cậu: “Thích ăn cái gì nhất?”
Ngụy Trạch càng cảm thấy khó hiểu, lại nhìn y giống như không phải đang nói đùa, cũng căng thẳng mà đáp: “Cũng không thể nói là thích nhất… Nhưng trái cây thì chắc là dâu tây đi.”
Lý Thư Ý thản nhiên nói: “Nếu một ngày nào đó cậu bị ép ăn một bụng rau thơm, lâu ngày lại có người mang một giỏ dâu tây treo lơ lửng trước mặt cậu, cậu có thể không lén mà trộm ăn không?”
Ngụy Trạch vẫn chưa trả lời, Lý Thư Ý ngẫm nghĩ lại câu này rồi nói tiếp: “So sánh như vậy cũng không đúng lắm, nói thế này đi, là cậu vốn dĩ đã ở trong một vườn dâu tây, thế nhưng năm này qua năm khác cậu chỉ có thể ăn rau thơm, cậu chịu được sao?”
Ngụy Trạch đã hiểu được ý tứ trong lời của y, bất đắc dĩ nói: “Lý Thư Ý, đây là anh đang để tâm những chuyện nhỏ nhặt.”
Lý Thư Ý đặt chiếc khăn lông xuống, nâng bình nước nhỏ lên tưới tưới, cúi đầu nói: “Việc nào cho ra việc đó, câu trả lời của cậu là gì?”
Có lẽ là bởi vì mỗi người một tính cách, chuyện họ để tâm không hề giống nhau, cho nên đáp án cũng sẽ bất đồng. Nhưng mà trong lòng ai lại không muốn ăn một quả dâu tây ngọt ngào, đẹp đẽ ở ngay trong tầm tay của mình chứ?
“Cậu cho rằng khi tôi hết bệnh rồi ở bên cạnh anh ấy thì sẽ vui vẻ lắm sao?” Lý Thư Ý cúi mắt, trong giọng nói để lộ một tia lạnh lùng tàn nhẫn, “Mười mấy năm nay, anh ấy chưa từng cho tôi bất kì một hy vọng nào, bây giờ tôi vất vả lắm mới có thể bò ra từ vũng bùn này, anh ấy lại muốn kéo tôi trở lại đó? Chờ đến khi anh ấy chán ghét, lại bị một Ninh Việt khác hấp dẫn ánh mắt, lúc tôi từ vũng bùn đó bò ra lần nữa……” Lý Thư Ý cười cười, “Tôi sẽ kéo anh ấy chết cùng tôi đó Ngụy Trạch à.”
Sau lưng Ngụy Trạch đổ một tầng mồ hôi lạnh, âm thanh nghẹn lại trong yết hầu, không nói ra lời.
“Tôi không phải một người bình thường, thứ anh ấy muốn tôi không cho được, cũng không ép anh ấy phải cho tôi những gì tôi muốn. Sống đến bây giờ, thứ nên nếm cũng đã nếm đủ rồi, không muốn phải thử thêm một lần nào nữa.”
Ngụy Trạch rất muốn nói với y rằng đừng quá bi quan như vậy, nhưng lại không biết nên nói từ đâu. Thật ra thì cậu cũng không hiểu quá nhiều về Lý Thư Ý, không biết tới quá khứ của y, càng không biết trong lòng y thật sự suy nghĩ cái gì, chỉ là đứng ở góc độ bạn bè, theo lẽ thường tình vẫn muốn khuyên y hãy sống thật tốt.
Con người Lý Thư Ý thật sự rất mâu thuẩn, y ngang ngược, cố chấp, nhưng lại tàn nhẫn lạnh lùng không hề thương tiếc bản thân mình một chút nào cả. Ngụy Trạch biết, cho dù cậu là vì muốn tốt cho Lý Thư Ý, nhưng cậu cũng không có tư cách bắt đối phương phải quên đi những chuyện đã qua, buông tha cho chính bản thân mình.
Một câu “Tha thứ” nhẹ nhàng hững hờ như mây trôi nước chảy, làm sao đủ để bôi xóa hết mười mấy năm thống khổ này của y đây?
Bởi vì trong viện còn có việc, Ngụy Trạch cũng không ở lại lâu, cậu mới vừa đi đã thấy Cận Ngôn tới.
Trong tiết trời giá lạnh Cận Ngôn mặc rất nhiều quần áo, quanh cổ quấn một chiếc khăn màu xám đen, che đi nửa dưới khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe.
Vào phòng bệnh, Bạch Hạo mới đem khăn quàng cổ của Cận Ngôn tháo xuống, cậu liền nóng lòng chạy tới bên giường của Lý Thư Ý, Bạch Hạo lại kéo người trở về, cởi cái nút sừng trên áo khoác tránh cho cậu di chuyển bất tiện.
Lý Thư Ý nhìn thấy hết tất cả những hành động này, nhưng y không nói gì cả.
Cận Ngôn nói hôm nay cậu muốn dùng cơm với bọn người của Kiều Vũ, nói chuyện một lát liền muốn rời đi. Trước khi đi, Lý Thư Ý nói muốn tìm Bạch Hạo có việc quan trọng, kêu hắn đưa Cận Ngôn đi sau đó thì trở lại đây một chuyến.
Cận Ngôn vốn dĩ đã bước ra khỏi phòng bệnh, nghe Lý Thư Ý nói xong lại quay trở vào hỏi: “Chuyện gì á?”
Lý Thư Ý trừng cậu một cái: “Không liên quan tới nhóc con.”
Cậu vẫn còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng Bạch Hạo đã cầm lấy tay cậu, nói tạm biệt với Lý Thư Ý, đem người ra ngoài.
Lý Thư Ý nhớ lại vẻ mặt lo lắng vừa rồi của Cận Ngôn, thật là muốn đem con bạch nhãn lang này đi dạy dỗ cho một trận, đúng lúc điện thoại vang lên, y nghe điện thoại thì tức giận mà “Gì?” một tiếng.
Bên kia Bạch Kính nói: “Khoảng sáu giờ anh sẽ tới, có muốn ăn gì không?”
Trong lòng Lý Thư Ý vô cùng bực bội, hỏi hắn: “Anh thật sự rảnh rỗi lắm sao?” Ngày hôm đó y đã nói đến mức như vậy, y thực chán ghét cái thái độ coi như chưa có chuyện gì xảy ra của Bạch Kính, đối phương còn chưa kịp trả lời, y đã không nhịn được mà nói tiếp, “Nếu không tôi sẽ giúp anh gọi điện thoại cho Tạ Minh, nhờ anh ta đưa người đến “hầu hạ” riêng cho anh nhé?”
Tạ Minh mở một hộp đêm rất có tiếng tăm ở thành phố Kim Hải, trong đó nuôi không ít người, tất cả đều là ‘hàng’ cao cấp, có ngoại hình, có học thức người bình thường không thể đặt chân đến, trước kia Tạ Minh còn móc hết ruột gan của mình đưa người đến cho Bạch Kính.
Lý Thư Ý cũng không biết tại sao mình lại như thế này, tự dưng nói ra một câu như vậy.
“Lý Thư Ý….” Bạch Kính gọi tên của y, trong giọng nói khản đặc hàm chứa sự tức giận và thương tâm.
Tim Lý Thư Ý run lên, ngắt điện thoại vẻ mặt tràn đầy hối hận.
Bạch Hạo đưa Cận Ngôn đến nơi, hắn biết những người bạn này của Cận Ngôn không hoan nghênh mình, nên chỉ dặn dò Cận Ngôn mấy câu, nhìn cậu đi vào trong sau đó mới lái xe trở về bệnh viện.
Lúc trước khi Cận Ngôn có mặt ở đây, Lý Thư Ý vẫn không cho Bạch Hạo một sắc mặt tốt, hiện tại Cận Ngôn không có mặt, y lại càng kiệm lời hơn, chỉ ra hiệu cho Bạch Hạo ngồi xuống.
Bạch Hạo ngồi xuống, bàn tay hơi nắm thành quyền đặt bên đầu gối, không biết Lý Thư Ý muốn nói với mình cái gì, vẻ mặt đầy lo âu thấp thỏm.
Lý Thư Ý hỏi: “Cận Ngôn còn ở nhà của cậu?”
Bạch Hạo gật gật đầu.
Lý Thư Ý nói thẳng: “Chúng ta cũng không nên vòng vo nữa, tôi hỏi cậu, cậu có yêu Cận Ngôn không?”
Bạch Hạo sửng sốt, dưới ánh mắt hùng hổ dọa người của Lý Thư Ý, hơn nửa ngày