Tại ngã tư đường học viện Kim Hải tiếp giáp với giao lộ Nam Ninh có một cây quế chi cao hơn hai mươi mét, cành lá rậm rạp, tán cây hùng vĩ, có thể coi nó là một thắng cảnh ở khu vực này.
Dưới gốc cây quế chi ấy có một quán cà phê với cửa sổ bằng kính trong suốt được thiết kế theo kiểu Pháp hướng ra đường cái, bên trong trang trí rất tinh xảo, ngoài cửa chính có một gốc cây thấp, ngồi bên trên là một chú gấu bằng gỗ đang nháy mắt, ôm cái bảng điện tử, hiện lên lần lượt những món đặc trưng sẽ phục vụ mỗi ngày.
Mà tên của quán cà phê này cũng đơn giản tới mức người ta không biết nên nói sao luôn…. Quán cà phê dưới tán cây.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp làm cho người ta có cảm giác lười biếng. Đang trong giờ nghĩ trưa nên trong quán cũng chỉ có vài vị khách.
Cận Ngôn ngồi xổm sau quầy bar, dùng hai tay kéo kéo mặt bàn, hơi ngẩng đầu lên chỉ để lộ nửa khuôn mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, bên trong có một tia sáng hưng phấn đến kì lạ lóe lên.
Tiểu An vừa thử nghiệm xong một thức uống mới pha chế, nhưng mà tỉ lệ không chính xác, xém nữa bị sặc chết vì chua rồi, cô vừa đổ xuống thùng, vừa tức giận nói: “Em có thể đứng lên xem không? Người ta lại không nhìn thấy em.” Cận Ngôn quay đầu nhìn cô ra hiệu “Suỵt”, cô trợn tròn mắt hỏi người bên cạnh, “Có phải cậu ấy đã phải lòng nhóc đầu nấm kia rồi không?”
Trình Cảnh đang dùng chocolate vẽ trái tim trang trí lên chiếc bánh kem Mousse, nghe xong chỉ lắc đầu cười cười, trên mặt để lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ xinh hết sức đáng yêu.
Cận Ngôn ngồi xổm đến tê rần cả đôi chân, chống lên quầy bar đứng dậy, nhìn thấy cô gái đầu nấm đang ngồi bên cửa sổ cúi thấp đầu, trong khi anh chàng ngồi đối diện vẫn mỉm cười có vẻ hơi cau mày.
Tổng thể cảm thấy không khí này chẳng giống với một bầu không khí tỏ tình chút nào hết…….
Cũng không trách cậu đi hóng chuyện như vậy. Nữ sinh đầu nấm kia là khách quen của bọn họ, cô ấy là một sinh viên hội họa, tính cách có chút hướng nội, mỗi lần đến quán đều chỉ ngồi ở một góc, gặp mặt nhân viên phục vụ của quán để gọi món còn bị đỏ mặt. Có một lần cô ấy bỏ quên cuốn sổ phác thảo trong quán được Cận Ngôn nhặt lại, không cẩn thận liền biết được tâm tư của cô gái đó.
Bây giờ người mà cô ấy vẽ đang xuất hiện bằng xương bằng thịt, lại còn ngồi trước mặt cô ấy, Cận Ngôn có thể không hóng hớt sao.
Hai người kia ngồi sát bên cửa sổ, không nghe rõ họ đang nói cái gì. Ruột gan của Cận Ngôn cồn cào hết cả lên, đúng lúc có một vị khách rời khỏi cửa hàng, cậu chộp lấy cái khay từ tay của một sinh viên làm việc bán thời gian ở đây, chạy khỏi quầy bar với dáng vẻ hết sức vui mừng.
Không phải là cậu muốn đi nghe lén, chỉ là nhìn thấy đầu nấm sắp cuộn mình lại thành một quả bóng, cậu nghĩ rằng nếu cô ấy xấu hổ, cậu sẽ bước tới và hỏi họ có muốn dùng thêm nước không, hoặc là cần đổi ly hay gì đó, cũng có thể làm giảm bớt bầu không khí hiện tại đúng không.
Trong lòng cậu thật vui sướng, còn chưa chạy tới bên cạnh hai người họ, đã nghe nam sinh kia cất giọng nói: “Còn một việc cuối cùng nữa, Dao Dao cô ấy có thích uống sữa bò hay không vậy?” Khi nói chuyện còn đỏ mặt mà gãi gãi đầu “Tôi muốn sau này mỗi buổi sáng sẽ mang tới cho cô ấy một hộp sữa bò, cô ấy gầy quá…..”
Nữ sinh ngồi đối diện đã cúi đầu thấp tới mức không còn nhìn thấy khuôn mặt nữa, hai tay nắm chặt vào nhau đặt trên đùi, đầu ngón tay dùng sức nắm đến trắng bệch, nói chuyện có hơi lắp bắp: “Thích….. Thích, cậu ấy, cậu ấy ở kí túc xá cũng thường mua về uống.”
Nam sinh nọ thở phào nhẹ nhõm, chắp tay trước ngực vái tạ đầu nấm: “Cảm ơn bạn cũ! Ơn nghĩa này suốt đời khó quên, chờ đến khi tôi theo đuổi được Dao Dao tôi nhất định sẽ mời cậu đi ăn một bữa thật hoành tráng!”
…….
Cận Ngôn đứng ở phía sau hai người bọn họ, trong tay còn cầm một cái giẻ lau, trái tim thiếu niên của cậu tan vỡ rơi “ầm ầm” trên đất…. Bọn họ đi rồi, cậu vẫn còn cau mày uể oải nằm nhoài trên quầy bar chưa hồi phục lại tinh thần.
Buổi chiều, Cư Lỗi ông chủ luôn luôn xuất quỷ nhập thần của họ đến. Người này vừa đến quán đã thả mình xuống chiếc ghế sô-pha trước quầy bar, lười biếng đến nỗi dường như không có xương cốt chống đỡ, trên mặt còn in rõ một cái bạt tay.
Tiểu An liếc nhìn rồi nói: “Lỗi cặn bã lại bị người ta quăng đi rồi.”
Trình Cảnh nghe thấy cái biệt danh này thì không nhịn được cười, nhẹ nhàng đụng cô, nói nhỏ: “Cậu còn muốn giữ chén cơm không đấy?”
Tiểu An trợn mắt nhìn lên trời, khẽ nhún vai.
Cận Ngôn nhìn theo thăm dò, cũng không biết có nên lịch sự mà tới an ủi ông sếp này của mình hay không. Cư Lỗi là bạn của Kiều Vũ, là một phú nhị đại ngốc nghếch lắm tiền, tùy tiện mở một cửa hàng cũng không quan tâm tới. Lúc nơi này vừa mới mở, Kiều Vũ biết Cận Ngôn muốn tìm việc làm liền đưa cậu tới đây. Tuy rằng Cận Ngôn không có hiểu biết về cà phê cũng như làm bánh kẹo, thế nhưng những việc nhỏ nhặt trong quán đều do cậu xử lý sắp xếp một cách gọn gàng ngăn nắp.
Cư Lỗi nằm bẹp trên sô-pha, thấy không có ai chú ý đến mình, liền gọi cái người dễ “bắt nạt” nhất ở đây là Cận Ngôn tới, u sầu buồn bã nói ra cái tâm sự lần thứ 108 của mình: “Ngôn Ngôn, cậu nói xem, tại sao lại không thể cùng lúc thích hai người được chứ? Pháp luật có quy định sao? Phạm pháp sao? Tôi thích ăn táo cũng rất thích ăn lê, đâu đến mức quả táo nhìn thấy tôi thì nhảy dựng lên tát cho tôi một bạt tay cấm tôi không được ăn lê, có phải không?”
Tiểu An đứng phía sau giơ ly nước lên bộ dạng cô kiểu “Tránh ra tôi muốn thay trời hành đạo”, Trình Cảnh ôm cô lại suýt chút nữa đã bị đạn lạc rồi, Cận Ngôn hết sức đau đầu, đúng lúc điện thoại vang lên, cậu dùng cớ này nhanh chóng chuồn đi mất.
Là Bạch Hạo gọi điện thoại tới, nói hôm nay bọn họ vẫn chưa xong việc, tạm thời không thể quay về Kim Hải, dặn dò Cận Ngôn không cần phải chờ hắn.
Bạch Hạo không trở về, Bạch Kính chắc chắn cũng sẽ không về được, Cận Ngôn giật mình, tắt điện thoại xong liền nhanh chóng chạy tới bãi đỗ xe.
Cậu ở trên đường đã gọi điện thoại cho Hứa quản gia, tới nơi đã thấy ông ấy đứng chờ ở cổng lớn. Cận Ngôn đậu xe vào chỗ, có chút gấp gáp hỏi: “Niệm Niệm đã tỉnh chưa?”
Hứa quản gia cười nói: “Tỉnh rồi.”
Hai hôm trước vận của cậu thật là đen đủi, lúc tới nơi thì Lý Niệm vừa mới ngủ. Lúc này nghe nói bé con đã tỉnh lại, cậu cười giống như một tên ngốc xít, chạy nhanh vào trong phòng.
Bước vào phòng khách, tuy rằng đã đến đây không ít lần nhưng Cận Ngôn vẫn có chút không thích ứng được.
Trước đây nơi này là nơi hai người đàn ông Bạch Kính và Lý Thư Ý ở với nhau, mỗi chỗ đều lạnh như băng, không hề có cảm giác của một gia đình. Bây giờ thì sao, phòng khách được trang trí như một cái nhà trẻ vậy, trên sàn được trải thảm mềm xốp, kế bên cửa sổ còn được dựng một tòa lâu đài bơm hơi nho nhỏ, bên trong toàn là những con thú bông mềm mại, đến nỗi một người lớn như Cận Ngôn còn muốn vào đó nhảy nhót.
Cận Ngôn thu hồi ánh mắt lại, đến gần cái chăn bông hơi nhô lên, cậu quỳ một gối trên ghế sô-pha, nhỏ giọng gọi: “Niệm Niệm ơi ~~~”
Niệm Niệm nằm trong chiếc chăn bông mềm mại, bàn tay nhỏ xinh còn cầm lấy cái núm cao su chơi