Bởi vì buổi sáng Lý Thư Ý còn phải làm trị liệu oxy cao áp cho nên chưa được chín giờ Ngụy Trạch đã đến.
Lúc cậu tới thì nhìn thấy Tả Minh Viễn đang đứng ở cửa nói chuyện gì đó với hộ sĩ, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, hỏi: “Mới đến sáng nay à?”
“Rạng sáng hôm qua đã đến rồi.” Tả Minh Viễn nở một nụ cười khổ.
Ngụy Trạch ngây ngốc trong ba giây, ánh mắt nhìn về phía cửa rồi quay lại, Tả Minh Viễn biết cậu muốn hỏi cái gì liền đáp: “Người còn ở bên trong, tối hôm qua cậu ấy ngủ lại bệnh viện.”
Một năm này thời gian Bạch Kính ở bệnh viện còn nhiều hơn cả ở nhà, hắn chạy tới chạy lui giữa hai bên, lúc muộn quá thì ngủ tạm trên sô-pha. Bạch Kính thì không nói gì nhưng Tả Minh Viễn có khi muốn nói rồi lại thôi, anh vốn muốn đi cửa sau để có được chút “đãi ngộ đặc biệt” cho hắn.
Nhưng cuối cùng thì đây cũng không phải là địa bàn của mình, Bạch Kính lại không mở lời, anh nói nhiều quá thì lại không hay. May mắn chính là ban đầu Ngụy Trạch còn cố tình phớt lờ hắn, rốt cuộc thì sau đó vẫn không đành lòng, sắp xếp cho hắn một phòng nghỉ cạnh bên phòng của Lý Thư Ý.
“Thật là biết cách lăn lộn mà.” Ngụy Trạch không nhịn được than thở một câu.
Nội tâm của Tả Minh Viễn có vẻ rất tán đồng nhưng lại không để lộ ra mặt. Bởi vì ngày đó anh nhận điện thoại của Ninh Việt, bây giờ Bạch Kính cũng không muốn tiếp xúc nhiều với anh nữa. Tả Minh Viễn cũng thật đáng trách, vị Ninh thiếu gia kia ở trong điện thoại khóc lóc đến độ thành tâm thành ý, anh còn tưởng qua một năm rồi người này có lẽ đã hết chiêu trò, quan hệ của hai gia tộc Bạch-Ninh cũng đã bị đóng băng, thêm một người bạn vẫn tốt hơn là có một kẻ thù, nên đã mềm lòng.
Tả Minh Viễn thở dài, trước kia anh muốn tác hợp cho Bạch Kính và Lý Thư Ý, Bạch Kính chê anh phiền phức, bây giờ muốn khuyên Bạch Kính hãy lý trí một chút, suýt chút nữa đã bị ăn một đạp…. Mà thôi bỏ đi, dù sao thì anh cũng chỉ là một tên ngốc không hiểu thế nào gọi là tình yêu.
Ngụy Trạch đẩy cửa đi vào thì đúng lúc Bạch Kính vừa mới xoa bóp xong cho Lý Thư Ý, nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn thấy Ngụy Trạch đến, động tác trên tay hắn vẫn không ngừng, chỉnh lại cổ áo cho Lý Thư Ý, một tay ôm lấy eo của y, tay còn lại đỡ phía sau ót, nhẹ nhàng đặt Lý Thư Ý xuống giường.
Thật ra thì lúc đầu tay chân hắn rất vụng về. Phó Oánh thường xuyên tới bệnh viện, mỗi lần gặp đều mắng hắn là “Làm bộ làm tịch”, xong rồi sẽ cười nhạo hắn là loại công tử như vậy nhất định sẽ không biết cách chăm sóc cho người khác. Nhưng một thời gian dài sau đó, nhìn thấy người này vẫn không hề phiền chán, tắm rửa, xoa bóp, đút thuốc, càng ngày càng thành thạo, cho dù một mình hắn vẫn có thể chăm sóc rất chu đáo cho Lý Thư Ý, Phó Oánh cũng không mở miệng nữa.
Ngụy Trạch biết thời gian này hắn bận công tác, lại gấp gáp trở về lúc rạng sáng, hỏi hắn: “Hôm nay đã nghỉ ngơi chưa?”
Người đối diện sắc mặt vẫn bình tĩnh trả lời: “Buổi chiều sẽ về công ty.”
Trên người hắn vẫn còn mặc bộ âu phục, cho dù bên cạnh có phòng để tắm rửa nghỉ ngơi thì đây cũng chỉ là bệnh viện, Ngụy Trạch không nhịn được khuyên hắn, “Được rồi, anh về sớm một chút đi, có lẽ còn kịp thời gian tắm đó.”
Lời vừa nói xong điện thoại Bạch Kính đã vang lên, hắn lấy điện thoại ra nhìn thấy số gọi đến, trước tiên là trả lời Ngụy Trạch: “Tôi chờ em ấy làm trị liệu xong, giữa trưa sẽ đi.”
Nói xong hắn đến bên cửa sổ, dùng ngoại ngữ tiếp điện thoại, rũ hàng mi lại tiến vào trạng thái làm việc. Lúc này Tả Minh Viễn cũng đẩy cửa bước vào, đi theo sau còn có Bạch Hạo, Bạch Hạo đặt văn kiện trong tay lên bàn trà trước ghế sô-pha, thấy Bạch Kính vẫn còn nghe điện thoại, liền nhỏ giọng nói chuyện với Tả Minh Viễn.
Ngụy Trạch đứng ở giữa, nhìn cái phòng bệnh này đột nhiên bị biến thành phòng làm việc, vừa có chút tức giận lại có chút buồn cười, sâu trong đáy lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cậu thừa nhận, cậu vẫn luôn không xem trọng Bạch Kính, hoặc có thể nói là tất cả những người bên cạnh đều không quá xem trọng Bạch Kính. Mọi người đều đang đợi, có thể là mấy ngày, mấy tuần, nhiều hơn là mấy tháng, chờ hắn bước ra khỏi căn phòng này sau đó thì không bao giờ quay trở lại nữa.
Nhưng đã một năm rồi, kể từ lúc bắt đầu ngóng trông Lý Thư Ý giành lại được sự sống, đến lúc chờ mong cho y tỉnh lại, tất thảy những hy vọng đều thất bại, ngay cả bác sĩ cũng không hề lạc quan, nhưng thái độ của Bạch Kính trước nay vẫn chưa từng thay đổi, giống như Lý Thư Ý cùng lắm chỉ là bị một chút bệnh vặt, uống chút thuốc rồi ngủ một giấc thì sẽ khỏe lại.
Ngụy Trạch thật không thể tìm được một chút liên quan giữa Bạch Kính của hiện tại với một Bạch Kính đã từng muốn loại bỏ Lý Thư Ý của trước kia, cậu vẫn luôn lo lắng đây chỉ là sự áy náy trong lòng Bạch Kính, cuối cùng ngụy tạo thành loại tình thâm như thế này. Cậu âm thầm hỏi thăm Tả Minh Viễn xem thời gian này bên cạnh Bạch Kính có người nào khác hay không, lại bị Tả Minh Viễn mắng một cách đầy cay đắng: “Cậu xem lại lương tâm của mình rồi tính toán thời gian cậu ấy ở bệnh viện đi, làm sao Bạch Kính có thể phân thân ra ngoài đi tìm người khác được?” Người này tức giận đến dậm chân, “Nếu không phải vì trong nhà còn có hai đứa trẻ, cậu ấy có thể dọn vào bệnh viện ở luôn rồi đó cậu có tin không?”
Vốn dĩ không nhắc tới hai đứa nhỏ thì còn ổn, nhắc tới thì Ngụy Trạch lại cảm thấy đau đầu.
Đứa lớn tên là Bạch Ý, đứa nhỏ hơn thì tên là Lý Niệm, lần đầu tiên Ngụy Trạch nghe thấy hai cái tên này suýt chút nữa đã bị buồn nôn đến ngất xỉu. Nhưng vẫn chưa hết đâu, cậu còn nghe nói trong khoảng thời gian đó Bạch Kính vui vẻ đưa con đi giới thiệu với mọi người, sau khi giới thiệu tên xong còn bổ sung thêm một câu “Ý trong Lý Thư Ý”, sau đó thì sao, sắc mặt mọi người biến hóa muôn vàn vẫn phải khen tặng hắn một câu “Tên hay tên rất hay”……. Tại sao trước kia cậu lại không phát hiện con người của hắn nhàm chán như vậy chứ?
Đến buổi chiều, mọi người đều đi họp, chỉ còn lại một mình Cận Ngôn, cuối cùng phòng bệnh cũng trở về dáng vẻ nên có của nó.
Thời tiết càng ngày càng oi bức, Cận Ngôn mở cửa sổ, tiếng ve gọi hè ở bên ngoài vọng vào làm cho người ta hơi khó chịu, cậu tùy ý lau chút mồ hôi thấm trên mái tóc, cầm lấy bình nước tưới cho mấy chậu hoa trong phòng, thu dọn mấy thứ linh tinh lại gọn gàng sau đó mới trở về giường ngồi.
Đúng lúc này điện thoại Cận Ngôn vang lên, vừa mới bắt máy đã nghe thấy Tiểu An hét lớn: “Cận Ngôn! Cà phê hạt dùng hết rồi!”
Cận Ngôn đem điện thoại để xa ra một chút, bất đắc dĩ nói: “Buổi sáng có liên hệ rồi, bọn họ nói trước bốn giờ sẽ đưa tới đó.”
Tiểu An ‘hừ’ một tiếng: “Tại sao giờ này cậu còn chưa tới quán nữa? Tôi sẽ đi mách với ‘Lỗi cặn bã’ là cậu bỏ bê công việc.”
Cận Ngôn bị cô ấy chọc cười: “Đồng chí Tiểu An, tôi lập tức ngồi hỏa tiễn tới, cầu xin đồng chí chừa cho tôi một con đường sống có được không!” Cậu vừa làm ầm ĩ với Tiểu An, vừa trở về giao diện chính của điện thoại, định tìm số của người vận chuyển hàng xác định lại một lần nữa. Cho nên cậu không hề phát hiện người vẫn luôn an tĩnh nằm trên giường ngủ hai hàng lông mi khẽ run, ngón tay trái đặt bên người hơi cong lên một chút.
Hôm nay là sinh nhật của Tiểu An, Cư Lỗi vẫn là một ông chủ có lương tâm, đặt một đống thức ăn đưa đến cửa hàng, lại treo lên tấm biển “Tạm dừng buôn bán”, ra lệnh bắt buộc mọi người không ai được vắng mặt, hắn muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật trong quán.
Mấy người bọn họ ở chung hơn nữa năm, tính cách rất hòa hợp, Cư Lỗi và Tiểu An lại phát cuồng, cộng thêm bốn sinh viên làm việc bán thời gian kia, thật sự rất là ồn ào.
Cận Ngôn không thể uống rượu, chỉ đành vùi đầu ăn, thình thoảng còn phải ngăn bọn họ high quá mức, tránh cho những người qua đường đến trước cửa vây xem.
Chờ đến lúc giai điệu Rock and Roll đinh tai vang lên được một nửa, Cư Lỗi lấy điện thoại mở một bài hát, nói là hôm nay đặc biệt chuẩn bị cho Tiểu An, một giây sau trong tiệm liền vang lên một giọng nam cao mạnh mẽ hùng hồn: “Hoàng hôn hồng đẹp nhất là vào ban đêm ồ ố ~~~~”
Tiểu An tức giận đến chết khiếp, lấy một đống kem trên bánh đuổi theo Cư Lỗi. Hai người chạy quanh bàn mấy vòng, mắt thấy mình sắp bị đuổi kịp, trong tình thế cấp bách Cư Lỗi bắt lấy Cận Ngôn vốn đang ngồi xem náo nhiệt ở bên cạnh, hai tay ôm chặt lấy eo của Cận Ngôn, vùi mặt vào trong hõm vai của cậu, chỉ tiếc là còn thiếu mấy cái xúc tua như bạch tuộc để khóa chặt người của Cận Ngôn.
Tiểu An đi quanh hắn một vòng cũng không tìm được chỗ để xuống tay, hai tay cô dang rộng như Chu Chỉ Nhược bị hắc hóa, tức giận nói: “Lỗi cặn bã, anh có bản lĩnh thì ra đây solo 1vs1 với tôi đi!!!” Những người ở bên cạnh la ó bật cười
Cư Lỗi cao hơn Cận Ngôn, Cận Ngôn bị hắn siết đến mức sắp không thở nổi, tránh cũng tránh không được, cuối cùng thì bị xem như tấm ván cứu mạng của hắn, lúc cúi đầu nhìn thấy Tiểu An chỉ cao có một mét sáu đang nhảy thót lên giống như một con hamster nhỏ, bên tai giai điệu “Hoàng hôn hồng” vẫn còn vang lên càng ngày càng khí thế, cậu không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nụ cười lúc này của cậu là xuất phát từ sự vui vẻ trong nội tâm, không còn gánh nặng, cũng không bị ràng buộc như lúc trước, cho nên cậu không hề biết rằng nụ cười này của mình có bao nhiêu rạng rỡ, càng không biết nụ cười này của cậu ở trong mắt của người khác chói loá đến nhường nào.
Cận Ngôn không thể uống rượu cũng không thể thức khuya, không chơi với mọi người được bao lâu, trước mười giờ cậu đã về nhà. Hiện tại cậu với Bạch Hạo ở trong một chung cư nội thành, rất gần với tiệm cà phê, đi bộ mười phút là có thể đến. Căn phòng này là do