Lý Thư Ý quát xong, dường như sợ đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu y nhanh chóng hất tay ra. Bạch Kính không biết tại sao đột nhiên y lại phát hỏa lớn đến như vậy, càng không hiểu lời y nói là có ý gì. Nhưng hiện tại hắn không rảnh để nghĩ lại, mặt trầm xuống nói: “Bây giờ anh không muốn cãi nhau với em.” Nói xong liền muốn tiến đến ôm Lý Thư Ý.
Lý Thư Ý vẫn không có cách nào ngăn những hình ảnh Bạch Kính và Ninh Việt thưởng thức lẫn nhau cứ tràn vào trong đầu của y, cảm xúc càng thêm kích động mà tránh né hắn, hét lên: “Cút đi!”
Động tĩnh của bọn họ ở bên này đã sớm thu hút sự chú ý cửa những người khác, có mấy nhân viên công tác vội vàng chạy tới hỏi: “Sao lại thế này? Có cần hỗ trợ gì không?”
Bạch Kính nhìn lòng bàn tay Lý Thư Ý đã nhuốm đỏ máu, không rảnh để giận dỗi với y nữa, lùi về sau một bước đồng thời nói với người bên cạnh: “Làm phiền mọi người đưa em ấy trở về, nhân tiện mời bác sĩ qua.”
Đổi người, Lý Thư Ý cũng không còn phản kháng nữa, để người nọ bế mình đặt vào xe lăn.
Bạch Kính đứng ở bên cạnh, sắc mặt lạnh băng.
Trở về phòng bệnh, bác sĩ xem qua nói may mắn là không bị trẹo cổ tay, vết thương ở lòng bàn tay tuy có đáng sợ nhưng chỉ là vết thương ngoài da. Bác sĩ xử lý miệng vết thương, căn dặn nhất định không được đụng nước, lại nói Lý Thư Ý sau này phải cẩn thận vạn lần, thân thể này của y ngàn dưỡng vạn dưỡng mới có chút khởi sắc, nếu chẳng may bị thương chỗ nào đó lại khiến cho cơ thể sinh thêm bệnh, thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng.
Bạch Kính vẫn căng thẳng ở ngồi bên cạnh mép giường trông chừng, nghe bác sĩ nói xong, sắc mặt hắn lại càng thêm khó coi.
Lúc tiễn bác sĩ rời đi, hắn nhớ lại ý tứ của câu nói lúc chiều, nhìn người im lặng nằm trên giường, áp lực đè nén rất lâu cuối cùng cũng tức giận bùng nổ: “Em nói cho anh biết, em giống Ninh Việt ở chỗ nào? Tại sao anh lại phải xem em thành Ninh Việt?” Tầm mắt của hắn dừng lại trên bàn tay bị gạc băng bó của Lý Thư Ý, âm thanh từ thấp đến cao, tức giận đến huyệt thái dương cũng nhảy dựng lên, “Nếu anh muốn Ninh Việt, tại sao còn phải nháo căng với Ninh gia! Nếu anh muốn Ninh Việt, con mẹ nó anh cần gì phải mặt dày mày dạn bám lấy em!”
Bạch Kính từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng rất nhiều từ ông nội, hắn vẫn luôn là một người rất có ý tứ, mà cái ý tứ này của hắn chính là được giáo dưỡng cực kỳ tốt. Khi nói chuyện thì ung dung thong thả, ăn cơm phải nhai kỹ nuốt chậm, gặp chuyện không thể hoang mang rối loạn, càng không thể nói lời th.ô tục hoặc là động thủ đánh nhau. Trong cách dạy dỗ của ông ấy chỉ có kẻ lỗ mãng mới có những cử chỉ thô lỗ như vậy. Cho nên nếu không phải là vì tức giận đến tận cùng, trong miệng hắn cũng sẽ không hề phun ra một từ ngữ th.ô tục. Chỉ là giờ khắc này, Bạch Kính xác thật đã phẫn nộ tột đỉnh, Ninh Việt vốn dĩ chẳng phải là bạch nguyệt quang nối chu sa của hắn, càng không phải là người khiến hắn cầu không được nhớ mãi không quên, hắn vì cái gì phải tìm bóng dáng của Ninh Việt trên người Lý Thư Ý? Vì cái gì muốn xem Lý Thư Ý như là Ninh Việt? Quả thực là không thể hiểu được! Không thể nói lý lẽ!
Lý Thư Ý rũ mắt xuống, không nói lời nào. Thật ra y biết, mình không có bất kỳ chỗ nào giống với Ninh Việt, chỉ là chiều nay tình cảnh kia lại trùng hợp tái hiện trong đầu của y, khiến cho y nhớ tới bản thân mình lúc trước. Nhớ tới thời điểm Lý Thư Ý người đã đứng trước khách sạn đông đúc, nghe được một câu nói không yêu. Nhớ tới Lý Thư Ý người đã trắng đêm ngồi ở ban công, chờ được lại chính là Ninh Việt đến. Nhớ tới Lý Thư Ý người đã nhận được bức ảnh chụp thân mật vào đúng cái ngày y được chẩn đoán trong bệnh viện. Y chỉ là, chỉ là chán ghét bộ dạng mà trước đây Bạch Kính đã dùng với Ninh Việt lại một lần nữa đem nó dùng trên người của y, càng chán ghét bản thân vĩnh viễn vẫn không rút ra được bài học lại dần dần trầm luân chính mình.
Sau khi Bạch Kính phát hỏa xong, nhìn thấy bộ dáng im lặng đến khác thường của đối phương, hắn lại hối hận rồi. Đứng tại chỗ do dự một hồi lâu, miệng mở rồi lại khép, cuối cùng nói: “Anh chưa từng yêu Ninh Việt, càng không xem em là Ninh Việt.”
Vấn đề này, cho đến nay dường như đã trở thành chủ đề ngầm ăn ý giữa hai người, họ đều tránh không nói đến. Lý Thư Ý nghĩ như thế nào Bạch Kính không hề biết, nhưng chính hắn căn bản cũng không biết nên nhắc tới như thế nào. Cho dù sau khi biết những chuyện bỉ ổi mà Ninh Việt đã làm, trong lòng chất chứa căm ghét, hắn cũng không có cách nào ở trước mặt Lý Thư Ý đi chỉ trích đối phương, đem tất cả sai trái đổ hết lên người Ninh Việt. Vốn dĩ một cây làm chẳng nên non, người nói không thể giữ lại mạng cho Lý Thư Ý chính là Bạch Kính hắn, người nói không yêu Lý Thư Ý cũng chính là Bạch Kính hắn, người không tin Lý Thư Ý cũng lại là Bạch Kính hắn. Đầu sỏ gây tội là hắn, Ninh Việt cùng lắm chỉ là một kê đồng loã, hắn làm sao có thể phủi mình sạch sẽ, giống như tất cả đều là do Ninh Việt chơi xấu, còn hắn chỉ là một người bị hại một kẻ vô tội bị người ta lừa bịp được chứ?
Lương tâm hắn cắn rứt, cho nên chưa bao giờ dám nhắc đến.
Lý Thư Ý nghe xong mấy lời này, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, cười nhạo một tiếng nói: “Anh không yêu NInh Việt? Cho nên lúc trước là có người cầm súng dí vào đầu anh, ép anh đón cậu ta về nhà phải không?” Y hỏi xong hình như lại nhớ tới cái gì đó, trên mặt chợt lóe lên một tia thống khổ, “Anh có nghĩ tới em có bao nhiêu khổ sở không? Rõ ràng đó là chỗ em đã ở ba năm, rõ ràng nó là….. của em” Từ “nhà” này Lý Thư Ý hạ thấp giọng xuống, không nói ra miệng.
“Nhưng mà em lại giống như một tên trộm, đi sớm về muộn để tránh mặt các người! Mỗi ngày khi đứng trước cửa phòng đều phải suy nghĩ, nếu mở cửa ra mà thấy hai người ở bên trong thì em phải làm thế nào! Nên có biểu hiện như thế nào! Nên nói như thế nào! Những chuyện này anh có từng nghĩ tới không hả Bạch Kính!”
Y nói xong mấy lời sau cùng tức giận đến mở tròn mắt, máu trong người như muốn sôi sục lên, phát