Vốn dĩ sau buổi tối hôm trước, vấn đề Lý Thư Ý bị thương, tuy rằng trong lòng Cận Ngôn có chút không vui nhưng cậu cũng không tiếp tục hỏi nữa. Kết quả là ngày hôm sau cậu đưa Lý Thư Ý từ chỗ trị liệu trở về, không biết đã ở bên ngoài nghe được cái gì, vào phòng liền tức giận đến dậm chân.
"Chú Bạch này thực sự rất quá đáng! Chú Lý chú đừng bao giờ để ý đến người đó nữa!"
Đột nhiên cậu lại quăng ra một câu như vậy, Lý Thư Ý nghe thấy nhưng lại không hiểu gì cả, cứ nghĩ là vì liên quan đến vết thương của mình, liền nói một câu để trấn an: "Ngày hôm qua chú đã nói với con rồi mà, đây là chú tự mình ngã, với......"
"Chú Lý chú đừng có giải thích giúp người đó nữa!" Cận Ngôn ngắt ngang lời của Lý Thư Ý cậu nói, "Rất nhiều người đã nhìn thấy, chính là chú ấy kéo chú từ trên xe lăn xuống! Lại đẩy chú đi! Mới hại chú bị thương!"
Lý Thư Ý: "..............."
"Con thật không nghĩ tới, chú ấy sẽ làm ra loại chuyện như thế này, uổng cho con trước kia còn cảm thấy chú ấy đối xử với chú thật tình!" Cậu càng nghĩ càng tức giận, vừa mới ngồi xuống ghế sô-pha lại nhảy dựng lên, "Chú Lý lúc chú vừa mới hôn mê, chú ấy mỗi ngày đều ở bệnh viện trông chừng chú, có đôi khi con đẩy cửa đi vào còn nghe thấy chú ấy nói chuyện với chú, mỗi lần như vậy đều khiến con nghĩ là chú đã tỉnh lại, làm cho con hạnh phúc vô cùng! Lúc đầu chị Phó Oánh cũng nói chú ấy cùng lắm cũng chỉ ở hai ba ngày sẽ mệt mỏi thôi, thế giới bên ngoài nhiều phồn hoa cám dỗ như vậy chú ấy sẽ không ở lại lâu. Nhưng mà sau khi con hỏi thiếu gia, thiếu gia nói lúc chú ấy không ở bệnh viện thì chính là ở công ty, bên cạnh cũng không có ai lộn xộn. Thiếu gia mỗi ngày đều đi theo chú ấy, chắc chắn sẽ không gạt con!"
Lý Thư Ý nghe thấy liền đau đầu, hỏi: "....... Rốt cuộc là con đang khen người ta hay là đang mắng người ta vậy?"
Cận Ngôn sửng sốt, vội nói: "Con chỉ là nói sự thật thôi à!" Cậu chột dạ mà đưa mắt liếc nhìn Lý Thư Ý một cái, âm thanh dần dần thấp hẳn đi, "Hơn nữa lúc con tức giận với chú ấy, chú ấy cũng không hề so đo với con...."
Lý Thư Ý cảm thấy buồn cười, nhướng mày hỏi: "Còn còn dám nổi giận với anh ấy?"
Bởi vì vấn đề có liên quan đến Ninh Việt, Cận Ngôn liền không muốn nhắc đến tên của người này, cho nên từ trước tới nay cậu không có nói hết tiền căn hậu quả của chuyện đó ra, chờ cậu ngập ngừng xong lại không đủ tự tin nói: "...... Con còn nghĩ chú ấy sẽ không cho con đến thăm chú với Niệm Niệm nữa...... Nhưng kết quả là không có ai ngăn cản con hết, Hứa quản gia cũng đối xử với con rất tốt. Chú ấy nói với con là con không sai, sẽ không có ai trách con cả.... Trợ lý Tả cũng lén giải thích với con, nói đều là do cái người tên Ninh gì đó liên hệ với cho chú Tả, nói muốn xin lỗi chú và chú Bạch, cho nên mới chú Tả mới nghe điện thoại. Chú Bạch chưa từng để ý đến người đó...."
Lúc trước Bạch Hạo thẳng thắn thành khẩn với Lý Thư Ý, nói Cận Ngôn dám vì y mà giằng co với Bạch Kính, lúc ấy Lý Thư Ý cũng không nghĩ lại, không ngờ còn có chuyện này xảy ra. Cận Ngôn là người mà y hiểu rõ nhất, bình thường chỉ cần nhìn thấy Bạch Kính thì đầu lưỡi đều không thể thẳng, cư nhiên lại dám vì y mà phát hỏa với Bạch Kính, còn dám ở trước mặt của người ta mà ném hoa đi. Trong lòng Lý Thư Ý cảm thấy ấm áp, lại cười hỏi: "Cho nên con nói nhiều với chú như vậy rốt cuộc là muốn khen anh ấy hay là muốn mắng anh ấy nhỉ?"
Cận Ngôn ngẫm nghĩ bản thân mình nói dong dài như vậy thật giống như là đang khen Bạch Kính, có chút ngượng ngùng nói: "Ý của con chính là, bởi vì chú ấy như vậy cho nên con mới, mới tin tưởng chú ấy, mới dám đem chú giao cho chú ấy chăm sóc! Nếu không, con cũng sẽ không theo thiếu gia ra ngoài......" Nói xong cậu lại nóng giận, "Nhưng mà chú ấy lại dám ra tay đánh chú! Con sẽ không bao giờ tin tưởng chú ấy nữa!"
Lý Thư Ý vô cùng bất đắc dĩ: "Đã nói rồi mà, là chú tự ngã. Con cũng không nghĩ thử xem, nếu anh ấy thật sự có lòng muốn hại chú, cần gì phải động thủ ở nơi công cộng như vậy, ngại ở trong phòng sẽ không có ai tới để xem náo nhiệt sao?"
Cận Ngôn nửa tin nửa ngờ nhìn y: "Thật sự?"
Lý Thư Ý tức giận nói: "Chú lừa mày làm gì?"
Cận Ngôn nhăn mi lại: "Bởi vì trước kia chú vẫn luôn gạt con, rõ ràng là đau nhưng lại nói không đau, rõ ràng rất khổ sở lại nói không hề khổ sở, cái gì cũng âm thầm chịu đựng, con cũng không biết nên tin câu nào của chú nữa."
Lý Thư Ý ngơ ngẩn, không ngờ rằng Cận Ngôn sẽ nghĩ như vậy, đôi mắt không tự giác nhìn bàn tay bị thương, cuối mắt xuống, lần đầu tiên y chịu giải thích với Cận Ngôn: "Bởi vì trước kia dù chú có nói buồn hay khổ thì cũng sẽ không có ai hiểu..... cho nên không nói ra."
"Nhưng mà con hiểu đó nha!" Cận Ngôn gấp đến độ bổ nhào đến trước giường của y, nói xong lại cảm thấy mình nói mà không biết thẹn, vội vàng bổ sung, "Mặc dù con chẳng là gì đối với chú Lý, nhưng mà con hiểu hết đó! Còn bác sĩ Ngụy Trạch, chị Phó Oánh, chú Mục Nhiên..... Còn có ông Ngô quản gia nữa, mọi người đều hiểu mà!"
Lý Thư Ý nghe xong, nhìn cậu rồi nở một nụ cười ôn nhu, ý bảo cậu tới gần thêm một chút.
Cận Ngôn cho rằng y có chuyện gì quan trọng muốn dặn dò, không chút do dự đưa mặt mình đến trước mặt của Lý Thư Ý.
Lý Thư Ý nhéo nhéo thịt trên má của cậu, mặt không chút cảm xúc nói: "Ai nói với nhóc con, con chẳng là gì đối với chú vậy hả?"
Y véo mạnh quá, làm cho nước mắt của Cận Ngôn cũng trào ra luôn.
"Không là gì cả, mà lại dây vào nhiều người như vậy đi cứu thằng nhóc như con? Không là gì cả, mà lại phải nhọc lòng vì nhóc con và tên thiếu gia ngu ngốc đó, nằm liệt trên giường còn đi se tơ hồng cho hai đứa hả?" Y càng nói càng khó chịu, dùng ngón tay kéo má của Cận Ngôn lên.
Thịt trên mặt của Cận Ngôn gần như đã bị Lý Thư Ý véo cho sứt ra luôn rồi, đau đến mức miệng mồm nói cũng không rõ chữ: "Hệ hệ hệ, hú Lý uông on ra!!" ("Hì hì hì, Chú Lý buông con ra!")
Lý Thư Ý buông lỏng tay, Cận Ngôn tức thời nhảy ra xa hai mét, xoa xoa mặt mình xong lại nhìn Lý Thư Ý bằng ánh mắt oán trách và ủy khuất. Lý Thư Ý nhìn nửa bên mặt của cậu quả thực là đã sưng lên nhiều, đỏ như trái sắp chín, nghĩ mình ra tay quả thật có hơi nặng, dời ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, ho nhẹ một tiếng.
Ngay sau đó cửa phòng bị gõ vang lên, Cận Ngôn đi tới mở cửa, nhìn thấy ông Chu viện trưởng của viện điều dưỡng, vội vàng mời người vào trong. Viện trưởng Chu nhìn cậu gật đầu nói tiếng cảm ơn, nhìn thấy Lý Thư Ý lại vội vàng nở một nụ cười hết sức khách khí, liên thanh nói: "Thật ngại quá, đã quấy rầy cậu."
Viện trưởng Chu là người bận rộn, sẽ không vì nhàn rỗi không có việc gì mà tới tìm y, Lý Thư Ý mời ông ấy ngồi xuống, chờ Cận Ngôn pha xong trà, mới lịch sự mà hỏi xem đối phương có chuyện gì.
Viện trưởng Chu có hơi khó xử mà liếc mắt nhìn Cận Ngôn một cái, chờ Lý Thư Ý nói: "Không sao, ông cứ nói thẳng." Lúc này ông ấy mới thở dài, nở một nụ cười khổ, bắt đầu giải thích ngọn nguồn sự việc.
Chuyện này nói thật ra thì nó không hề có chút liên quan nào đến viện trưởng Chu cả.
Sau khi Bạch Kính đến đây, mấy ngày đầu vẫn chưa có gì xuất hiện, sau đó không biết là do khí hậu, nguồn nước hay là dị ứng với phấn hoa được trồng khắp nơi trong viện điều dưỡng, ban đỏ trên người hắn ngày càng nghiêm trọng. Căn phòng đã được khử trùng, những thứ có thể đổi đều đã đổi qua một lần vẫn không có chuyển biến tốt lên, uống thuốc cộng với sử dụng thuốc mỡ bôi ngoài da tuy rằng cũng có tác dụng, nhưng một số chỗ đỡ, còn một số chỗ vẫn cứ kéo dài mãi không khỏi hẳn. Dù rằng trước mắt có thể sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng người này vừa tới viện điều dưỡng mấy ngày đã mang bệnh trở về, đến lúc tin này được truyền ra ngoài, chỗ này của bọn họ sao có thể làm ăn được nữa?
Đây là một viện điều dưỡng tổng hợp, nhân viên y tế và các thiết bị liên quan đều lấy việc phục hồi chức năng vận động sau chấn thương là chủ yếu, không phải là một bệnh viện có đầy đủ các trang thiết bị y tế, không khuyên được, đường cùng ông mới phải đến tận cửa như thế này.
Lý Thư Ý nghe xong, một câu cũng không nói thêm, cầm lấy điện thoại gọi cho Bạch Kính, nhưng chuông đã vang một hồi lâu vẫn không có ai nghe máy, y nói với Cận Ngôn: "Con đến phòng của Bạch Kính nhìn coi người có ở đó không, gọi anh ấy tới đây."
Viện trưởng Chu vội vã đứng dậy nói: "Tôi đây không quấy rầy thêm nữa."
Cận Ngôn thuận đường tiễn viện trưởng Chu ra ngoài, nhìn Lý Thư Ý tuy rằng lúc nói chuyện thì ngữ khí có vẻ rất bình tĩnh, nhưng biểu tình trên mặt lại giống như muốn ăn thịt người, đáy lòng cậu không khỏi cảm thấy bồn chồn, vừa đi vừa không yên tâm mà dặn dò: "Chú Lý à hai người phải nói chuyện thật tốt đó nha, đừng nóng giận, cũng đừng quá xúc động..."
Cậu đã đi ra ngoài, đột nhiên lại từ bên cạnh cửa đưa đầu vào dò xét, mặt nghiêm túc nói: "Ngàn vạn lần không nên động thủ nha! Bây giờ mà đánh nhau thì chỉ có hại cho chú thôi!"
Sau đó đã không thấy tăm hơi.
Lý Thư Ý nhất thời không nói nên lời, lúc nào y cũng có thể động thủ với Bạch Kính ư, thật không biết rốt cuộc thì ở trong mắt của Cận Ngôn mình có cái hình tượng gì nữa. Bị đột ngột cắt ngang như vậy, nhưng sau khi nghe viện trưởng Chu nói xong thì hờn dỗi trong lòng cũng tiêu tan đi rất nhiều. Y cảm thấy mình yêu Bạch Kính yêu đến thật là kỳ lạ, y không cần Bạch Kính phải làm ra chuyện kinh thiên động địa gì cho mình, cũng không cần Bạch Kính phải đi khắp nơi chứng minh cho mọi người thấy rằng y là độc nhất vô nhị. Nếu đem cuộc đời và sự nghiệp của Bạch Kính so sánh thành một pháo đài, thì cái pháo đài này cũng là do Lý Thư Ý đắp từng viên gạch viên ngói mà xây nên, dù y không cần cái pháo đài này nữa, y cũng không cho phép nó bị lung lay phá hỏng.
Tình cảm mà Lý Thư Ý dành cho Bạch Kính chính là cố chấp, bá đạo và không thể nói lý như vậy đấy.
Không bao lâu sau Bạch Kính liền mở cửa bước vào, vừa nhìn thấy Lý Thư Ý đã mở miệng giải thích trước: "Lúc em gọi anh đang mở một cuộc họp trực tuyến, di động đặt im lặng, không có chú ý tới." Nói xong lại lo lắng hỏi, "Thời gian này em nên nghỉ trưa rồi, sao lại để Cận Ngôn tới tìm anh?"
Hắn đứng cách Lý Thư Ý vài bước, cũng không có đến quá gần. Lý Thư Ý không hé răng, chờ hắn nói xong mới nâng cằm lên ý nói: "Anh tới đây, ngồi xuống."
Tuy Bạch Kính cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn theo lời y nói đến bên giường ngồi xuống.
Lý Thư Ý lạnh lùng ra lệnh: "Cởi quần áo ra."
Bạch Kính sửng sốt, nhìn chằm chằm vào y