Chương 20: Rơi xuống nước
Lúc Du Hoằng Nghĩa đến tìm Du Yên thì nàng đang chơi trò tạo hình dây với Tiểu Ngư Nhi ở trong phòng.
Du Hoằng Nghĩa bước vào trong phòng, chỉ vào Tiểu Ngư Nhi và hỏi Du Yên: "Tên này... Tiểu tử này ở đâu ra?"
Du Yên cũng không ngẩng đầu, "Hảo hữu của muội."
"Sao ai cũng là hảo hữu của muội vậy? Muội đã 15 tuổi, thế mà làm bạn với tiểu hài tử, nói ra cũng không sợ người ta cười vào mặt à?"
Tiểu Ngư Nhi đứng dậy, thân thể tròn vo nhảy tới trước mặt Du Hoằng Nghĩa, nói lời phản bác một cách chính nghĩa nghiêm trang, "Không ai cười nhạo Du tỷ tỷ đâu, mẫu thân ta nói ta nghe rồi, chúng ta là bạn vong niên*."
*Bạn vong niên: bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa.
Du Yên nghe xong thì sửng sốt, sau đó cười tới mức lăn lộn trên mặt đất.
"À, thì ra là bạn vong niên. Muốn làm bạn vong niên của ta luôn hay không? Ta dẫn ngươi đi thả đèn Khổng Minh." Du Hoằng Nghĩa dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống như một con gấu, dự định chìa tay véo mặt Tiểu Ngư Nhi nhưng lại dừng một chút, hắn sợ tay mình quá thô ráp sẽ làm nó đau.
"Được được được!" Tiểu Ngư Nhi đưa ánh mắt sang, nằm tay Du Hoằng Nghĩa, nắm chặt một đầu ngón tay của hắn, nâng cao giọng đồng ý.
Loại chuyện thả đèn Khổng Minh này, đương nhiên Du Yên cũng sẽ tham dự, nàng đi sau lưng một lớn một nhỏ, đột nhiên Du Hoằng Nghĩa quay đầu lại, hắn nhìn nàng và nói: "Khi nào ta có thể có đại chất tử?"
"Con mẹ nó, muội cũng muốn có đại chất tử đó!" Du Yên đẩy hắn một cái.
-----
Du Yên nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ trước mắt mình, trong lòng vẫn còn buồn bực, hình như ca ca nàng rất thích Tiểu Ngư Nhi? Nàng lại xoay mặt nhìn Liễu Uẩn Chi bên cạnh.
Đúng rồi.
Nàng không muốn làm phiền hắn đọc sách, hắn lại tự động ra khỏi phòng rồi nói muốn đi ngắm đèn Khổng Minh.
Trên mặt Liễu Uẩn Chi luôn mang theo nụ cười thản nhiên, sau khi thấy Du Yên quay đầu nhìn hắn, hắn cũng quay qua nhìn nàng.
Xung quanh là tiếng động ồn ào của đường phố, người bán hàng rong, hàng quán xung quanh lớn tiếng thét to, Du Yên hoàn toàn không nghe được gì cả, tựa như đang chìm dưới đáy biển xanh thẳm, trước mắt chỉ thấy mỗi nụ cười trên gương mặt hắn.
"Sắp tới kỳ thi khoa cử rồi, ngươi không lo lắng gì sao?" Du Yên giả vờ hỏi một cách vô ý nhằm giấu dáng vẻ thất thần của mình.
"Sẽ không." Liễu Uẩn Chi trả lại nàng hai chữ đơn giản, giọng điệu dịu dàng. Cảm nhận được hơi thở người bên cạnh, tâm trạng anh sung sướng, "Chuẩn bị tốt thì sẽ không sợ, nếu như ta có năng lực, sao ta phải sợ."
"Dường như tâm trạng ngươi không tệ lắm." Du Yên nhíu mày nói.
"Đúng là không tệ, bởi vì..." Liễu Uẩn Chi dừng một chút.
Du Yên quay đầu nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
"Thời tiết tốt." Liễu Uẩn Chi ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng ấm áp chiếu vào gương mặt tuấn tú của hắn, rọi vào hàng chân mày dày đậm và cái mũi cao thẳng, những sợi tóc mai tinh xảo biến thành màu vàng kim.
Còn đẹp hơn cả thời tiết.
Tiểu Ngư Nhi nói chuyện với Du Hoằng Nghĩa được một nửa, rồi lập tức quay đầu muốn tìm Du Yên. Du Hoằng Nghĩa giữ chặt tiểu tử, nhỏ giọng dặn dò: "Đừng phiền Du Yên tỷ tỷ, muội ấy đang bận lắm."
"Tỷ ấy bận gì vậy?" Tiểu Ngư Nhi thấy Du Yên vẫn luôn nói chuyện phiếm với công tử áo trắng kia thôi mà, có bận bịu gì đâu?
"Bận... Tạo ra đại chất tử cho ta." Du Hoằng Nghĩa nói lẩm bẩm, cũng không quan tâm Tiểu Ngư Nhi có hiểu hay không, dẫn hắn đi nhanh hơn một chút, lưu lại đủ không gian riêng cho hai người phía sau.
---
Một tay Du Hoằng Nghĩa cầm đèn Khổng Minh, một tay lôi kéo Tiểu Ngư Nhi tới bờ sông.
Sắc trời dần tối, ánh chiều tà rọi xuống những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, sau khi ánh mặt trời rơi xuống mặt nước thì như bị vỡ vụn ra, những mảnh vàng rực trôi nổi trên sông. Giữa sông có một cây cầu nhỏ để đi thông qua bờ bên kia.
Du Hoằng Nghĩa cầm một cái đèn đưa cho Liễu Uẩn Chi, nhỏ giọng dặn dò hắn: "Nắm chắc cơ hội." Liễu Uẩn Chi giật mình một chút, sau đó nhận cái đèn kia với vẻ xấu hổ rồi khẽ nói với Du Hoằng Nghĩa: "Cảm ơn."
"Ơn nghĩa gì, ta còn trông cậy ngươi cho ta một đứa cháu." Du Hoằng Nghĩa cười ha ha, bàn tay to vỗ vỗ lên vai Liễu Uẩn Chi, bày tỏ mình vô cùng thưởng thức và tán thành hắn.
Liễu Uẩn Chi không nói chuyện, cố gắng mím môi, nhịn ý cười xuống.
Du Hoằng Nghĩa nhìn về hướng có Tiểu Ngư Nhi và Du Yên, thừa dịp đẩy Du Yên về phía Liễu Uẩn Chi lần thứ hai, hắn hô to: "Muội đi dạy Liễu công tử cách thả đèn Khổng Minh đi, để Tiểu Ngư Nhi cho huynh lo."
Du Yên mở to mắt nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng khó hiểu, nàng quay đầu nhìn Liễu Uẩn Chi, thấy hắn lẳng lặng nhìn nàng tựa như đang đợi nàng. Nàng lại nhìn Tiểu Ngư Nhi, nó đang hòa hợp với Du Hoằng Nghĩa, tiểu tử đứng một bên vừa vỗ tay vừa lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Nàng lập tức chầm chậm bước đến bên cạnh Liễu Uẩn Chi một cách thẹn thùng, trên mặt có vẻ xấu hổ, "Không biết ca ca của ta bị làm sao nữa, hình như có vẻ thích Tiểu Ngư Nhi lắm."
"Nhìn ra được." Liễu Uẩn Chi đáp lại nàng.
Du Yên ngồi xổm người xuống, giấy bạc bên ngoài đèn Khổng Minh có vẻ yếu ớt, nàng cẩn thận chỉnh lại nó rồi hỏi Liễu Uẩn Chi: "Trước đây ngươi đã từng thả đèn chưa?"
"Vẫn chưa." Liễu Uẩn Chi cũng ngồi chồm hổm xuống.
"Vậy để ta dạy cho ngươi, ngươi có thể viết chữ ở trên mặt rồi sau đó châm lửa, nó sẽ lập tức bay lên cao."
Liễu Uẩn Chi không có nghe lời nàng nói mà chỉ nghiêng mặt ngắm Du Yên.
Bởi vì cảm xúc bị dao động