Chương 4: Con mẹ nó
Liễu Uẩn Chi cả ngày đều ở trong phòng cố gắng đọc sách, thỉnh thoảng đi ra ngoài hít thở một chút, có khi đi lại trong sân sẽ phát hiện chỗ bụi cỏ cao nửa người kia hình như có tiếng động, tập trung nhìn vào thì thấy Du Yên đang quỳ rạp trên đất, cầm con giun trên mặt đất bỏ vào miệng bình.
Hành vi trẻ con ấu trĩ này làm hắn cong khóe miệng, nhớ tới người trong thôn hình dung hai huynh muội Du gia, hắn lắc lắc đầu, quả nhiên vẫn là mắt thấy mới là sự thật.
Hắn nhớ rõ mọi người trong thôn dùng "Diêm Vương huynh muội" để hình dung hai người họ, nói bọn họ là ma đầu giết người không chớp mắt, ca ca lớn lên cao to như gấu, muội muội dáng vẻ xinh đẹp giống rắn. Khi nhìn thấy chính chủ, hắn cảm thấy dáng vẻ bề ngoài hình dung cũng không sai lệch lắm... Nhưng tính cách thì lại lệch xa đến vạn dặm.
Khi Liễu Uẩn Chi còn đang thất thần, Du Yên từ trên mặt đất đứng dậy, vỗ vỗ đầu gối dính bùn đất bụi bặm, sau khi phát hiện hắn đứng yên, nàng đi đến trước mặt hắn hỏi: "Có chỗ nào bất tiện không?"
"Không, chỉ là nằm dí ở trong phòng lâu quá, ra ngoài hít thở không khí." Liễu Uẩn Chi phục hồi tinh thần, nhìn cô nương xinh đẹp trước mặt, mở miệng.
Du Yên tự hỏi trong chốc lát, nói với hắn: "Nếu ngươi cảm thấy trong phòng buồn quá có thể đến trong viện để đọc sách, ta cam đoan sẽ không làm ồn đến ngươi." Nàng một tay cầm chiếc bình nhỏ, một tay giơ lên khép bốn ngón tay lại tạo thành hình dạng phát thệ.
Những ngón tay vừa bắt giun của nàng kia nhìn đen thui thùi lui, giữa các kẽ tay còn dính bùn đất, ánh mắt Liễu Uẩn Chi dừng ở nơi đó một giây.
Ánh mắt Du Yên cũng đảo qua nhìn theo, sau khi phát hiện tình trạng khó xử, nàng vội vội vàng vàng rụt ngón tay lại, nắm chặt năm ngón tay không chịu cho hắn nhìn nữa.
Liễu Uẩn Chi buồn cười, khuôn mặt tuấn tú giãn ra, như một nụ hoa đang ngậm nhụy chờ nở cuối cùng cũng đã chịu nở rộ. Du Yên nhìn đến mê mẩn, rồi bỗng nhiên phản ứng lại, lắc lắc đầu mình.
"Thật sự, ta không nói dối ngươi, ta tuyệt đối sẽ không làm ồn đến ngươi." Du Yên nghiêm mặt. Sau này hắn chính là Trạng Nguyên khoa cử, nếu bởi vì ở nơi này của nàng không thoải mái, làm hắn thi rớt, nàng sẽ mang tội lớn.
"Vậy cảm ơn ngươi trước." Liễu Uẩn Chi đồng ý với nàng.
"Không có gì." Du Yên khoát tay, nhớ tới trên tay bám bẩn còn chưa có rửa, nàng lại lập tức rút tay lại.
Liễu Uẩn Chi mím môi nhịn cười, thong thả rời đi.
Du Yên chắp tay sau đít nhìn theo hình bóng hắn, không hiểu sao trong lòng nàng dâng lên gợn sóng. Đời này hắn thích cười hơn, kiếp trước lúc ở Du trại hắn rất ít khi cười. Ký ức về việc hắn cười rất hiếm, sâu sắc nhất chính là nụ cười vào ngày nàng đồng ý thả hắn đi.
Du Yên, kiếp trước ngươi thật sự ngươi nợ hắn nhiều lắm. Khi hắn ở Du trại, ngươi trêu chọc hắn không vui khắp nơi, hắn dịu dàng, thuần khiết, không muốn so đo nhiều với ngươi. Đến Liễu trạch, trái lại còn tự mình kết liễu, mang cả hài tử của hắn đi theo. Ngươi đối với hắn thật sự quá tệ.
Nghĩ nghĩ, nàng có chút muốn khóc.
Đột nhiên bị người ôm vai, tiếng hít thở thô ráp quen thuộc vang lên bên tai, nàng lập tức ngừng cảm xúc muốn khóc, khuôn mặt tươi cười quay đầu lại nhìn ca ca mình.
"Còn nói không thích người ta, nhìn thấy bóng lưng hắn mà muội cũng có thể chảy nước miếng." Du Hoằng Nghĩa trêu chọc.
"Cái rắm ấy." Du Yên phản bác, chảy nước miếng cái gì, còn mém chút nước chảy nước mắt ấy.
"Con mẹ nó, làm sao miệng muội đầy lời tục tĩu vậy, rốt cuộc là học ai thế?" Du Hoằng Nghĩa kéo tóc nàng chất vấn.
"Con mẹ nó, học của huynh đó, buông lão nương ra." Du Yên cũng tóm lấy tóc mai Du Hoằng Nghĩa mắng.
Hai người cười haha quậy thành một đám.
-
"Đi, ca đưa muội đi dạo chợ nào." Du Hoằng Nghĩa vừa đau vừa tiếc vuốt vuốt tóc của mình.
"Được đó." Du Yên lập tức đáp ứng, vừa đúng lúc chán không có việc gì làm.
Du Yên lại lôi kéo thêm Tiểu Thúy, nhiều người để tiện xách đồ mình mua.
Ba người đi trên đường, cách một con đường hẹp quanh co, hai bên cây cối mọc thành đám, vầng tà dương ung dung dừng lại giữa sườn núi, tỏa xuống một vùng ánh nắng hoàng hôn, thật sự yên bình thoải mái.
Du Yên đang nói chuyện với Tiểu Thúy, trong đám cây cối bên cạnh truyền đến âm thanh loạt xoạt, Du Yên ngậm miệng, Tiểu Thúy nhìn thấy ánh mắt nàng, cũng khép miệng theo. Tiếng loạt xoạt kia càng lúc càng lớn, trong điều kiện yên ắng giữa bốn bề hẻo lánh có vẻ hơi kỳ lạ, khác thường.
Du Yên cảnh giác, giữ chặt