Chương 6: Cưới nàng.
Liễu Uẩn Chi ôn tập trong phòng nhưng lại cảm thấy buồn bực, nhớ đến lời Du Yên nói với hắn, hắn liền ôm sách đi vào trong sân, ngồi nghiên cứu ở ghế đá.
Bên cạnh bàn đá có một cây hoa đào, đúng vào mùa hoa rơi, gió xuân như đôi tay thiếu nữ phẩy nhẹ cánh hoa hồng nhạt xuống dưới, cánh hoa xoay trên không trung mấy vòng, nhảy một vũ điệu xong rồi sau đó mới chầm chậm rơi xuống đất, đắp lên một tầng hồng nhạt đầy sức sống cho lớp đất màu đen.
Liễu Uẩn Chi cảm nhận được hơi thở mùa xuân về, tâm tình dễ chịu hơn rất nhiều.
Đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một khối vải màu trắng, từ trên đỉnh đầu rơi xuống trước mặt hắn, Liễu Uẩn Chi sững sờ một chút, vội vàng ngẩng đầu nhìn xem---
Du Yên đỏ mặt, hai tay bám vào thân cây vững chắc, ngồi ở trên cành cao nhất. Vẻ mặt nàng xấu hổ và giận dữ, nhìn chằm chằm, gắt gao vào mảnh vải trắng kia.
Ánh mắt hắn cũng dời xuống theo, thứ đồ trắng bóng ấy tỏa sáng dưới ánh mặt trời, chói mắt hắn.
Là một cái chân trắng nõn của trẻ con.
Có lòng bàn chân hồng phấn.
Nàng khóc không ra nước mắt, thấy hắn ngẩng đầu nhìn mình vội vàng thu chân nhưng lại không biết giấu ở đâu. Nàng bối rối nhìn hắn, hai má đỏ rực không biết nên chạy nhanh đi hay là ở đây xấu hổ nữa.
Liễu Uẩn Chi ý thức được sự đường đột của mình, lập tức cúi đầu không nhìn nàng nữa, hắng hắng cuống họng: "Du cô nương, trèo cao như vậy để làm gì thế?" Vẫn là giọng nói rõ ràng trôi chảy như vậy nhưng lắng nghe lại có chút cảm giác rung động.
"Ta... ta chính là trèo lên chơi." Giọng nói của Du Yên càng lúc càng nhỏ, nghĩ thầm, lúc này đúng là đã chứng thực chuyện Du Hoằng Nghĩa đã nói về sự nghịch ngợm của nàng rồi. Nàng thấy cây đào nở hoa, lập tức muốn trèo lên hái mấy đóa hoa để trong phòng, tâm huyết dâng trào mà để giày trong phòng, chỉ mang bít tất đã hào hứng trèo lên cây.
Ai ngờ, Liễu Uẩn Chi đột nhiên đi từ trong nhà ra, lại trùng hợp ngồi ngay chỗ ghế đá.
Nàng định đi xuống nhưng lại sợ Liễu Uẩn Chi cảm thấy nàng cực kỳ không có văn hóa, chuyện trèo cây này không có mấy đại cô nương nào sẽ làm cả. Nàng đành nín thở ôm thân cây chờ hắn rời đi, nhưng hắn lại chăm chú ngắm hoa rơi trên mặt đất mà ngẩn người, nàng sốt ruột không nhịn được, vừa thoáng chuyển động cơ thể, một chiếc tất trắng vì động tác leo cây vừa rồi đã lỏng ra không ít thoáng một cái đã từ trên chân nàng rớt xuống như vậy, còn không biết sống chết mà rơi ngay trước mắt hắn.
Quả nhiên hắn đã thấy, kinh ngạc ngẩng đầu.
Du Yến ý thức được chân nàng còn lơ lửng trên không trung, vừa thẹn vừa xấu hổ thu chân về.
"Vậy nàng mau xuống đây đi." Liễu Uẩn Chi nhìn qua mở miệng, sau cùng, còn bồi thêm một câu: "Nguy hiểm."
Du Yên dè dặt nhảy xuống, lúc rơi xuống đất một chân chống đất, chiếc chân non nớt nhảy lò cò trong không khí, nàng cầm lấy chiếc tất trắng trên bàn, vội vàng mang vào, chạy vào trong phòng mình giống như con thỏ, sau khi mang giày xong thì mới đi ra.
Liễu Uẩn Chi vẫn giữ tư thế nhìn như vừa rồi, giống như đang đợi nàng. Trong giáo dục và lễ nghi hắn từng được học, chân cô nương không thể nhìn, nếu như nhìn thì phải kết hôn với nàng. Vừa rồi hắn nhìn thấy chân của nàng, mặc dù không phải là cố ý, nhưng nếu như người khác biết, đó là làm bẩn thanh danh của nàng.
Du Yên thong thả bước chậm rì đến trước mặt hắn, ráng đỏ ửng trên mặt vẫn chưa tan, xoắn xoắn hai tay xin lỗi: "Thật xin lỗi."
"Thực ra nên là ta xin lỗi mới đúng." Liễu Uẩn Chi áy náy không dám nhìn nàng. Nàng cho mình mượn chỗ dung thân, hắn lại làm hỏng danh dự của nàng.
Du Yên không hiểu chuyện gì xảy ra, nhíu mi nhìn hắn.
"Nếu Du cô nương có thể chờ ta, sau khi khoa cử xong ta sẽ tới cưới nàng." Cuối cùng thì Liễu Uẩn Chi cũng dám nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng kiên định. Lúc nàng quay về phòng mang giày, hắn đã nghĩ kỹ rồi, về tình về lý thì.. hắn đều nên chịu trách nhiệm với nàng.
Hắn đã viết thư hỏi Dương lão bá xem chuyện hôn ước giữa hắn và Dương Ngọc Kha có còn tính hay không, nhận được hồi âm là Dương lão bá uyển chuyển từ chối. Trong thư, Dương lão bá khóc lóc kể lể với hắn hoàn cảnh của Dương gia càng ngày càng khó khăn, tuổi của Dương Ngọc Kha cũng khá lớn, thật sự là không chờ được hắn thi khoa cử trở về, hắn cũng không cảm thấy không vui, vốn dĩ hắn đã làm chậm trễ Dương Ngọc Kha nhiều năm, bèn viết ba chữ "Chúc bình an." rồi gửi lại, không dây dưa thêm nữa.
Cho nên, bây giờ hắn là thân trong sạch, nếu Du Yên đồng ý, hắn có thể cưới nàng.
Bên tai Du Yên "ầm" một tiếng, giống như có pháo hoa nổ tung. Nàng không nghe sai chứ, hắn nói hắn muốn cưới nàng? Vì sao?
Sự kinh ngạc hết sức che dấu cảm xúc vui sướng nhè nhẹ trong chỗ rất sâu.
"Tại sao lại muốn kết