Buổi trưa, Lê Thiệu Trì đặc biệt mời Hạ Giai Ngôn đi ăn cơm trưa, tuy Hạ Giai Ngôn không muốn đáp ứng, nhưng không từ chối được.
Hai người đi đến quán ăn ở gần công ty.
Nhà hàng do Lê Thiệu Trì chọn, không gian yên lặng, rất thích hợp để nói chuyện.
Mắt thấy vẻ mặt Hạ Giai Ngôn hoang mang nhìn mình, Lê Thiệu Trì hỏi cô: “Không hợp khẩu vị của cô?”
“Tôi thích cơm Trung Quốc.” Hạ Giai Ngôn nói thẳng.
Lê Thiệu Trì mở thực đơn ra, nói: “Những người phụ nữ như cô, không phải rất thích ăn những món kì lạ hay sao?”
Biết được Lê Thiệu Trì với Lục Tiệp là người quen cũ, Hạ Giai Ngôn bắt đầu nhìn anh ta không thuận mắt.
Nghe anh ta nói xong, cô nói: “Ý của anh là cảm thấy tôi không phải phụ nữ?”
“Thể hiện ra xem, cô đúng, nhưng nội tâm phải hay không, tôi cũng không rõ.” Cô nhất định không cầm thực đơn, Lê Thiệu Trì thay cô mở ra trang đầu tiên: “Nhìn xem ăn gì.”
Hạ Giai Ngôn tuỳ ý chọn một vài món ăn, sau đó gọi thêm một món tráng miệng.
Sau khi phục vụ cầm thực đơn đi, Hạ Giai Ngôn vừa đưa mắt, liền phát hiện Lê Thiệu Trì đang đánh giá chính mình.
Vẻ mặt cô bình tĩnh nhìn thẳng anh ta, thẳng đến khi anh ta dời tầm mắt, cô mới hỏi: “Nhìn thấy trên mặt tôi có gì đồ gì đặc biệt sao? Ví dụ như hai cái lưỡi, ba cái mũi, bốn ánh mắt các loại.”
Lê Thiệu Trì giật giật khoé miệng, mơ hồ cười một lúc: “Nói thật, ngoại trừ lớn lên có chút đẹp mắt, không có chỗ nào hơn người.
Trong lĩnh vực kinh doanh của chúng tôi, cần một người có thẩm mỹ khéo léo, nếu cô là một phần của bản thảo, đại khái chỉ có thể cho cô năm mươi chín điểm.
Vốn dĩ cô có thể đạt tiêu chuẩn đấy, nhưng cô không đủ thông minh, phải trừ một phần.”
Hạ Giai Ngôn bình tĩnh nhận lời đánh giá của anh ta, cô hỏi Lê Thiệu Trì: “Tôi là một bản thảo không đạt năm mươi chín điểm, vậy anh có ý định từ chối không?”
“Không biết.” Lê Thiệu Trì yên lặng một chút, nói tiếp: “Là tôi nói với Lục Tiệp, cô bị Quan Mộ Hân nhắm vào, cho nên cậu ấy mới yêu cầu tôi chuyển cô tới bộ phận sáng tạo.”
Hạ Giai Ngôn sớm đoán được anh ta sẽ thay Lục Tiệp giải thích, cô nói: “Tôi chỉ hỏi anh vì sao chuyển tôi sang bộ phận sáng tạo, chứ không vấn đề vì sao Lục Tiệp yêu cầu anh chuyển tôi sang bộ phận sáng tạo.”
Lê Thiệu Trì nhướng mày: “Như thế nào? Nhắc tới tên của anh ta cô cũng có ý kiến à?”
Hạ Giai Ngôn thờ ơ nói: “Miệng trên người anh, anh nói cái gì tôi không can thiệp được.”
Cô căng mặt, Lê Thiệu Trì không khỏi nói: “Cậu ấy làm như vậy cũng vì muốn giúp cô, cô nhìn xem thái độ của cô là như thế nào? Cho dù cô có ghi hận cái gì, cũng không cần phải ghi hận lâu như vậy.”
Sự bực tức của Hạ Giai Ngôn cũng không giải thích được: “Nếu anh không biết nguyên nhân thì cũng đừng nói nhiều như vậy.”
“Vì đứa bé không phải sao?” Lê Tiệu Trì nói nhỏ, anh dừng lại nói: “Cho dù đứng ở lập trường của cô, tôi cũng không đề nghị giữ đứa bé lại.
Một người con gái vừa tròn hai mươi tuổi, sách cũng chưa có đọc đã muốn làm mẹ, cô chấp nhận được gánh nặng kia sao? Nuôi dưỡng đứa bé phái mất bao nhiêu tiền bạc, chấp nhận bao nhiêu áp lực, cô có nghĩ tới không? Phụ nữ là động vật tri giác, làm chuyện gì cũng đều làm theo cảm giác, đến lúc không có đường lui mới biết hối hận.”
Tay Hạ Giai Ngôn cầm cốc trà run nhẹ, cô nhìn về phía Lê Thiệu Trì: “Anh cùng với Lục Tiệp rất quen thuộc sao? Anh ấy nói rõ ràng tất cả chuyện này cho anh biết.”
Đây đều là những chuyện trong quá khứ Hạ Giai Ngôn không muốn nhắc đến, Lê Thiệu Trì quan sát sắc mặt cô, sau đó mới cẩn thận nói từng chút một: “Lúc đó cậu ấy uống say, mơ mơ màng màng nói ra.
Thật ra, chuyện này đối với cậu ấy đả kích không nhỏ, tôi nhìn ra được, cậu ấy rất quan tâm cô.”
Lê Thiệu Trì nhớ rõ, lúc đó Lục Tiệp uống rất say, còn đem tất cả chai rượu trên quầy bar hất xuống đất.
Những người trong quán bar đều coi kẻ say xỉn Lục Tiệp là quái vật, tình cờ anh ta cũng đang tụ tập với đám bạn ở bàn bên cạnh, tuy nhiên anh ta với Lục Tiệp cũng không tính là thân, ngày thường cũng không xuất hiện nhiều, nhưng chứng kiến tình huống này vẫn là thay Lục Tiệp giải quyết hậu quả và đưa người về nhà trọ.
Cùng trường với Lục Tiệp hơn hai năm, lần đầu tiên Lê Thiệu Trì chứng kiến Lục Tiệp như vậy.
Lục Tiệp khổ tâm, anh cũng không biết an ủi như thế nào, cuối cùng chỉ có lại cùng nhau uống bia, ngay cả chính mình cũng say đến bất tỉnh nhân sự.
Quảng cáo Nhĩ Tư lần trước, anh có đến studio để theo dõi tiến trình.
Tình cờ gặp Phùng Ân ở đó, anh nói bóng gió hỏi anh ta lý do vì sao.
Phùng Ân cười nói với anh, công ty các người thật sự doạ người rồi, có thể mời diễn viên lớn hỗ trợ.
Lê Thiệu Trì cảm thấy kỳ quái, sau khi về công ty đặc biệt xem lại lý lịch Hạ Giai Ngôn một lần, ngược lại không thấy gì đặc biệt.
Anh nhíu mày nhìn chằm chằm vào mục tốt nghiệp đại học kia, vô tình nhắc tới trường đại học của cô mấy lần, chợt thấy cái tên này rất quen thuộc.
Anh nhờ người quen tìm hiểu một lúc, cuối cùng cũng hiểu được, bởi vì đêm hôn Lục Tiệp uống say nhắc đi nhắc lại tên này nhiều lần.
Sáng nay sau khi tan họp, Lê Thiệu Trì quay về văn phòng, lúc anh mở ngăn kéo thứ hai bên tay trái ra liền hiểu rõ như thế nào Hạ Giai Ngôn phát hiện ra anh với Lục Tiệp có quen biết.
Cuốn sổ liên lạc kia anh để vào trong đó sau khi liên lạc với Luc Tiệp, nhất định là sau khi anh chỉ không rõ ràng cô mới nhìn thấy.
anh nhớ tới Lục Tiệp đã từng dặn đi dặn lại, đừng để cho Hạ Giai Ngôn biết rõ, đừng để cô cảm thấy khó xử, xem ra chính mình phụ sự nhờ vả rồi.
Nghe xong lời nói của Lê Thiệu Trì, Hạ Giai Ngôn vẫn trầm mặc.
Cho tới khi ăn xong cơm trưa, cô vẫn là tỏ ra một dáng vẻ không muốn nói chuyện.
Lê Thiệu Trì cũng không làm khó cô, cũng không nhắc tới Lục Tiệp