Trong lòng Hạ Giai Ngôn dâng lên dự cám xấu, thậm chí cô không kịp chào hỏi, trực tiếp hỏi: “Chuyện gì?”
Khương Duyên trực tiếp nói: “Lục Tiệp bị đâm hai dao, đang đến bệnh viện.
Cô có muốn đến xem cậu ta không?”
“Sao có thể như vậy?” Hạ Giai Ngôn cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng tay cầm điện thoại run lên.
“Trong điện thoại không thể nói rõ ràng được.
cô ở đâu, tôi qua đón cô.” Khương Duyên nói.
Sau khi đọc địa chỉ cho Khương Duyên xong, Hạ Giai Ngôn tắm rửa xong xuôi, mặc quần áo liền chạy xuống tầng.
Lời nói Khương Duyên rất mơ hồ, cơ bản cô không hiểu rõ tình huống, thời điểm đứng chờ Khương Duyên, trong đầu cô đều là tại sao Lục Tiệp lại trúng hai dao, hia dao đâm vào đâu, có nặng lắm không.
Cô lo lắng không thôi, Hạ Giai Ngôn nhìn thấy một ô tô đi tới, cô bước hai bước, xe vừa mới dừng bên người cô.
Cửa sổ bên ghế phụ hạ xuống, Khương Duyên đưa đầu về phía cô: “Lên xe.”
Sau khi lên xe, Hạ Giai Ngôn không chờ đợi kịp liền hỏi: “Anh ấy thế nào rồi.”
Hạ Giai Ngôn đi ra ngoài vội vàng, tóc của cô vẫn ướt sung, rối tung trên vai.
Khương Duyên quan tâm chỉnh nhiệt độ điều hoà lên cao, để tránh cho cô khỏi cảm lạnh.
Anh ta nói với Hạ Giai Ngôn: “Cô đừng lo lắng, vết thương của cậu ta không lớn.
Vừa rồi ở trạm xăng cạnh cầu vượt, cậu ấy nhìn thấy một thanh niên trộm đồ, sau đó liền xuống xe bắt người cho bằng được.
Thanh niên kia ôm túi xách bỏ chạy, cậu ta đuổi người tới gầm cầu, đánh cho thanh niên kia một trận.
Hoá ra ở dưới gầm cầu toàn là kẻ trộm, trong người thanh niên kia lại giấu một con dao nhỏ, lấy ra đâm Lục Tiệp, cậu ấy có hai nhát dao tránh không được, vì dùng cánh tay ngăn cản.
Có vế thương rất sâu, nhưng đã đưa tới bệnh viên khâu rồi, có lẽ không có chuyện gì nữa.”
Đêm nay thần kinh Hạ Giai Ngôn đều bị kéo căng, cô cảm thấy cả đầu đau nhức, bên trong giống như có gì chặn lại.
Cô đưa tay vuốt thái dương, thấp giọng nói: “Anh ấy không có việc gì là tốt rồi.”
Khương Duyên còn nói: “Đối với Lục Tiệp tôi rất hiểu rõ, cậu ấy không đơn giản là chỉ đánh người.
Nếu là bình thường, cho dù có bắt được tên trộm kia, cùng lắm là giao cho cảnh sát giao thông xử lý.
Ngược lại đêm nay là ngoại lệ, bắt được người xong rồi còn đánh, tuy tên trộm kia đã sớm bị mang về cục cảnh sát, tôi không nhìn thấy hắn bị đánh thành bộ dạng gì nữa, nhưng tôi nhìn thấy ngón tay Lục Tiệp vừa sưng đỏ vừa rách da, cho dù cho tên trộm kia hai dao vẫn loà chịu thiệt.”
Thời điểm Khương Duyên nói những lời này cũng là muốn cho chính mình thả lỏng, Hạ Giai Ngôn hít sâu, đợi cảm xúc bình tĩnh rồi mới nói: “Tôi chỉ biết anh ấy chơi bóng lợi hại, cũng không nghĩ tới đánh nhau cũng rất lợi hại.”
Nghe cô nói xong, Khương Duyên thất thần nhìn cô một cái: “Cãi nhau với Lục Tiệp à? Chắc cô lại làm cho cậu ta tức giận quá rồi, nếu không cũng sẽ không chờ được đến lúc tới câu lạc bộ, trực tiếp coi người kia như bao cát mà phát tiết.”
Lời giải thích cũng không thể nào nói ra, Hạ Giai Ngôn bất đắc dĩ cười cười, không nói gì.
Sau khoảng tầm mười phút, hai người họ tới bệnh viện.
Trước khi xuống xe, Khương Duyên đội mũ lưỡi trai, sau đó dẫn Hạ Giai Ngôn vào tìm Lục Tiệp.
Vừa đi tới phòng cấp cứu, hai người chứng kiến Cố Hoàn đứng một mình trước rèm.
Khương Duyên kêu một tiếng, Cố Hoàn đi về phía bọn họ: “Cậu ấy khâu vết thương, chỗ đó nhiều máu nên em đi ra ngoài này.
Vừa rồi cảnh sát có đến lấy lời khai, hiện tại còn chưa đi ra.”
Khương Duyên gật đầu: “Cậu ấy nói muốn nằm viện sao?”
“Bác sĩ đề nghị ở bệnh viện quan sát, nhưng Lục Tiệp nói không cần.” Cố Hoàn quay đầu nhìn về phía Hạ Giai Ngôn, nhìn thấy cô bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng trấn an cô: “Giai Ngôn, cô không cần lo lắng.
Tay bên phải bị dao làm tổn thương, bác sĩ nói không ảnh hưởng tới gân cốt, chỉ là máu cháy tương đối nhiều, vết thương tương đối sâu mà thôi.”
Khương Duyên gõ trán cô ấy, cười mắng: “Máu chảy tương đối nhiều, vết thương tương đối sâu, lời này không phải là hù dọa người khác sao?”
Mặc dù trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng Hạ Giai Ngôn vẫn bình tĩnh nói: “Tôi tới chậm thì tốt rồi.”
Cố Hoàn cười với Hạ Giai Ngôn, sau đó trừng mắt với Khương Duyên: “Em nói một chút cũng không khoa trương.
Vừa rồi y tá đưa áo khoác anh ấy làm rơi trong xe cứu thương, thiếu chút nữa em không dám nhận.”
“Người nhát gan.” Khương Duyên cười nói.
Cố Hoàn lấy túi giấy ở trên ghế tới, mở miệng túi ra: “Không tin các người nhìn thử xem!”
Áo khoác kia vết máu loang lổ, sau khi khô biến thành màu đen để lại dấu vết.
Hạ Giai Ngôn tò mò cúi đầu, vừa nhìn thoáng qua ống tay áo bị cắt, vết cắt kia gần mười phân, xung quanh đều thấm máu, nhìn về phía trên rất đáng sợ.
Cô cảm thấy buồn nôn, che miệng muốn nôn ra.
Thấy vậy, Cố Hoàn đem túi ra xa, nói xin lỗi với Hạ Giai Ngôn: “Thật xin lỗi…”
Hạ Giai Ngôn lắc đầu: “Không sao.”
Khương Duyên cau mày nói: “Cầm ném đi.”
Được Khuyên Duyên chỉ đạo, Cố Hoàn đem cái áo với túi giấy ném vào thùng rác cách đó không xa.
Khương Duyên để Hạ Giai Ngôn ngồi xuống ghế nghỉ ngơi trước, đúng lúc này, hai cảnh sát từ đằng sau rèm đi ra.
Anh đi tới hỏi rõ tình huống, trong đó cảnh sát đơn gian nhắn nhủ vài câu, sau đó rời đi.
Lúc về Cố Hoàn mang cho Hạ Giai Ngôn cốc nước ấm, Hạ Giai Ngôn lòng tràn đầy cảm kích nói: “Cảm ơn.”
Sau khi cảnh sát rời đi, Khương Duyên liền đi vào trong xem Lục Tiệp.
Cố Hoàn ngồi xuống ghế bên cạnh Hạ Giai Ngôn, nói cho cô biết: “Bác sĩ khâu vết thương là cậu của Khương Duyên, nhất định cậu ấy sẽ không qua loa, cô cứ yên tâm.”
Hai người họ không ngừng nói với cô là Lục Tiệp không có việc gì, Hạ Giai Ngôn nhịn không được sờ lên mặt: “Bộ dạng của tôi rất khẩn trương sao, rất lo lắng sao?”
“Đúng!” Cố Hoàn cười nói: “Nhưng mà tôi có thể hiểu được, nếu người bên trong kia là Khương Duyên, tôi cũng sẽ giống với cô đấy.”
Nhìn mặt cô ấy hạnh phúc, Hạ Giai Ngôn nhịn không được hỏi cô ấy: “Hai người kết hôn rồi sao?”
Cố Hoàn sửng sốt một chút, mặt giống như có chút hồng: “Không có.”
Hạ