Bữa tiệc tối hôm qua kết thúc khi nào, Hạ Giai Ngôn không rõ. Sáng nay lên lớp thấy Lục Tiệp, vẫn bình thản như mọi ngày, không có cảm giác mệt mỏi.
Hai tuần liên tục Chu Đình đều đến sớm, nhưng lại không kiên trì được đến tuần thứ ba, đến khi tiếng chuông vang lên hấp tấp chạy vào phòng học. May mắn Lục Tiệp không nói gì, sau khi chào hỏi mọi người thì bắt đầu giảng bài.
Những tiết học đầu tiên đều không có tinh thần, Hạ Giai Ngôn nhìn kiến thức trong sách giáo khoa. Chu Đình lấy đầu bút chống cằm, trạng thái cũng không tốt hơn Hạ Giai Ngôn bao nhiêu. Cho tới khi Lục Tiệp gọi sinh viên trả lời vấn đề, hai cô mới mạnh mẽ hồi phục tinh thần, vội vội vàng vàng lật sách vở. Nghe thấy Lục Tiệp gọi một cái tên xa lạ, hai cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc nghỉ ngơi giữa khoá, một tay Chu Đình kéo Hạ Giai Ngôn đang chuẩn bị đi ra khỏi lớp học trở về, đè giọng nói: “Cậu thành thật cho tớ, cậu cùng với người đàn ông trên bục giảng là qua hệ gì.”
Vì vấn đề này, Chu Đình đã gọi cho rất nhiều cho Hạ Giai Ngôn qua điện thoại, mà mỗi lần Hạ Giai Ngôn đều luôn lấy cớ để trốn trán. Bởi vid sự tò mò trong người càng không ngừng làm loạn, nếu không nay không lấy được đáp án, nhất định cô sẽ không bỏ qua.
Trong lòng Hạ Giai Ngôn biết không thể nào trốn tránh, một lần nữa ngồi lại trên ghế, nhẹ nhàng bỏ tay Chu Đình ra: “Quan hệ của tớ với anh ấy, cũng giống như quan hệ của tớ với cậu. Tớ là học sinh của anh ấy, anh ấy là sư phụ của tớ, đơn giản mà nói, chúng mình là quan hệ thầy trò.”
Chu Đình nghiến răng giận dữ, gằn từng chữ mà kêu tên cô.
Hạ Giai Ngôn đưa ta giúp cô bình tĩnh, dừng vài giây mới nói: “Tớ với Lục Tiệp là bạn học, nhiều năm trước đã quen biết.”
“Hai người quen biết là quen biết, làm gì cần che giấu?” Chu Đình lập tức hỏi: “Các cậu gặp nhau như thế nào?”
Hạ Giai Ngôn tránh nặng tìm nhẹ nói: “Anh ấy cùng lớp với anh trai tớ, hơn nữa bọn họ đều là học viên của đội bóng rổ, cho nên tớ tương đối quen thuộc. Tớ thường xuyên đi tìm anh trai, đương nhiên là gặp mặt anh ấy nhiều.”
Dứt lời, Hạ Giai Ngôn vô thức nhìn về phía bục giảng, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Lục Tiệp.
Khi đó Hạ Giai Ngôn mới năm nhất, số tiền cô cầm chỉ đủ để chi tiêu, cho nên chỉ còn cách tìm Hạ Giai Mặc cầu cứu. Bọn hẹ hẹn gặp lúc năm rưỡi chiều ở sân vận động. Cô tới sớm, sân vận động không có một ai, trái lại những cầu thủ ngồi hai hàng ghế trên khán đài.
Có người nhận ra em gái của Hạ Giai Mặc, vì vậy cách vài mét hô to: “Anh trai em đang ở trong phòng dụng cụ thể thao.”
Quả nhiên ở phòng dụng cụ thể thao Hạ Giai Ngôn nhìn thấy một nam sinh đưa lưng về phía mình. Anh ngồi xổm trên mặt đất. cầm một tập tài liệu trên tay, dường như đang kiểm tra số lượng thiết bị.
Vóc dáng của các học viên đội bóng rổ đều rất giống nhau, nhưng Hạ Giia Ngôn không bao giờ phải lo lắng về việc nhận nhầm người. Cô nhớ Hạ Giai Mặc mặc áo màu đỏ số mười sáu. Nhìn nam sinh trước mặt này mặc quần áo màu đỏ số mười sáu, Hạ Giai Ngôn rón rén đi vào, sau đó che mắt của anh, kì quái nói: “Đoán xem ta là ai!”
Không ngờ, người kia lạnh lùng bỏ qua cánh tay của cô, nghiêng mặt nhìn cô không nói một lời nào.
Nhìn thấy khuôn mặt xa lạ, Hạ Giai Ngôn vô cùng kinh ngạc, lúc lâu sau mới nhớ xin lỗi anh. Sau đó cô nhớ lại, cô nghĩ chắc hẳn Lục Tiệp có ấn tượng xấu về mình, có một lần khi cô vừa tập huấn luyện quân sự xong, làn da bị đen đi rất nhiều, sau đó còn ngốc nghếch nói với người đàn ông xa lạ đoán xem tôi là ai.
Chu Đình ngồi một bên chọc cô hai cái: “Này, nhìn nét mặt cậu vui vẻ như thế, nghĩ đến chuyện gì tốt trong quá khứ sao?”
Nghe thấy âm thanh Chu Đình, lập tức Hạ Giai Ngôn trong hồi ức thoát ra: “Cái gì vui vẻ, cậu nói linh tinh gì thế!”
Chu Đình kề sát mặt, cười nhẹ nhàng nói: “Cậu yêu thầm anh ấy? Còn có phải đã sớm cùng anh ấy có gian tình rồi phải không?”
“Chu Đình có phải cậu muốn chết không?” Hạ Giai Ngôn khó chịu hỏi.
“Tớ sai rồi.” Chu Đình giơ tay làm như đầu hàng, nhưng lại rất nhanh hiếu kì mà hỏi: “Các người đã không có gì, vậy tại sao tuần trước lại hỏi tớ, có thể nói chuyện riêng với cậu?”
Hạ Giai Ngôn liếc cô một cái: “Bởi vì cậu không hài lòng, chú ý điểm thành tích cuối kì của cậu.”
Thời điểm tan học, Chu Đình đưa ô của Lục Tiệp cho Hạ Giai Ngôn nói: “Hai người cũng tính là quen thuộc, giúp tớ trả lại ô cho anh ấy.”
Hạ Giai Ngôn chưa kịp từ chối, Chu Đình như một làn khói chạy nhanh ra khỏi lớp học.
Hôm nay có nhiều học sinh nữ xung quanh Lục Tiệp hỏi bài tập, Hạ Giai Ngôn có chút khó khan, nếu cứ như vậy cô trả lại chiếc ô cho Lục Tiệp, có thể sẽ khiến mọi người khó chịu. Cân nhắc liên tục, cô quyết định ngồi tại chỗ chờ anh.
Khoảng hai mươi phút, hoc sinh đặt câu hỏi cuối cùng lưu luyến rời phòng học.
Lục Tiệp đang muốn thu dọn đồ đạc, đưa mắt phát hiện Hạ Giai Ngôn vẫn còn ở đây.
Hạ Giai Ngôn nhìn chằm chằm vào bục giảng, phát hiện anh nhìn mình, vì vậy liền đi tới: “Chu Đình có việc gấp đi trước, cô ấy bảo em trả lại ô cho thầy.”
Lục Tiệp gật đầu, Hạ Giai Ngôn muốn nói tạm biệt anh, mà anh lại nói: “Buổi chiều có rảnh không?”
“Có chuyện gì sao?” Hạ Giai