Trong mắt Hạ Giai Ngôn, Lục Tiệp là một người đàn ông thông minh đến mức khiến người khác phải ghen tị. Với chỉ số thông minh của anh ấy, anh phải rất rõ rang, lời nói này của cô là có mục đích, không phải là nói cho anh tình hình giao thông ở đây tệ như thế nào, mà là diệt mộ số tình cảm không nên có.
Nhưng mà, Lục Tiệp lại giả vờ như không có chuyện gì: “Tôi biết rõ, tôi ở khách sạn gần đây, mỗi buổi tối đều có thể nhìn những chiếc xe nối đuôi nhau trên đường.
“Vậy mà anh còn…”
Hạ Giai Ngôn còn chưa nói xong, Lục Tiệp đã đưa tay phải lên, vẫy trước mặt cô. Trong tay anh cầm một chiếc điện thoại, điện thoại màu hồng nhạt, bên trên còn vẽ một con vật trông giống con chó hoặc con mèo.
Nhìn thấy cái điện thoại kia, Hạ Giai Ngôn theo bản năng sờ túi áo khoác ngoài của mình. Vừa đưa tay vào, Lục Tiệp đã nói: “Còn tìm cái gì, điện thoại di động của em không phải ở đây sao?”
Hạ Giai Ngôn cuối cùng cũng biết vì sao Lục Tiệp ở đây, một bên cô trách mình vứt đồ bừa bãi, một bên lại trách mình đã nghĩ quá nhiều. May mà Lục Tiệp cũng không để ý điều đó, chỉ yên lặng đưa di động cho cô, cô nhẹ nhàng thở ra: “May mà rơi ở xe anh, nếu mất thì phiền lắm.”
Lục Tiệp nghiêm mặt dạy dỗ cô: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không thể tuỳ tiện để điện thoại vào túi áo, rất dễ dàng rơi ra ngoài.”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt) |||||
“Đã biết đã biết.” Hạ Giai Ngôn trả lời theo phản xạ, giống như rất nhiều năm trước, sau khi bị Lục Tiệp dạy dỗ thái độ của cô cũng qua loa như vậy.
Cuộc đối thoại quá mức quen thuộc, chuyện cũ hiện lên mà không hế báo trước, bọn họ đều không hẹn là cùng trầm mặc.
Cuối cùng Hạ Giai Ngôn cũng hiểu, tại sao nhiều cư dân mạng đều nói rằng sau khi chia tay không thể làm bạn, bởi vì gặp lại người cũ rất dễ rơi vào tình huống khó xử. Trong một lúc, cô không biết phải trả lời thế nào cho chính xác.
Cuối cùng vẫn là Lục Tiệp phá vỡ sự yên tĩnh này, anh như không có việc gì mà nói: “Ốp điện thoại của em trông rất trẻ con, là của cháu em đưa cho à?”
Nghe anh nói xong, Hạ Giai Ngôn cũng có chút xấu hổ, bởi vì ốp điện thoại trẻ con này là do chính mình chọn. Dù cô không trả lời, nhưng vẫn quyết định tối về phải bỏ nó ra.
Lục Tiệp thu tay cửa xe về: “Muộn rồi, về nhà nghỉ ngơi đi. Phía trước vẫn còn kẹt xe, em đi bộ về có lẽ nhanh hơn, tôi không tiễn nữa.”
Hạ Giai Ngôn thả lỏng không ít, nhưng rất nhanh, trên mặt cô lại hiện lên sự áy náy: “Hiện tại phía trước cực ki kẹt xe…”
“Không vấn đề gì, dù sao cũng phải quen với việc này.” Lục Tiệp đã nói không sao rồi. Sau khi tạm biệt Hạ Giai Ngôn, anh đóng cửa xe lên, lái xe rời đi.
Nhìn xe của Lục Tiệp biến mất ở góc đường, Hạ Giai Ngôn đi theo con đường quen thuộc về nhà. Đêm nay ánh trăng như nước, thỉnh thoảng cô ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, không khỏi nghĩ tới nhiều năm trước, cô cũng ngồi nhìn ánh trăng sáng như thế này, nhớ người đàn ông đang ở nước ngoài kia.
Thật ra, Lục Tiệp cũng không có điểm gì tốt cả, là người nghiêm túc, cổ hủ, không có dáng vẻ tươi cười, không có tình thú. Người khác nói yêu đương đều đi rạp chiếu phim xem phim điện ảnh mới nhất, nhưng cô với Lục Tiệp, bọn họ thì đi thư viện tự học; khi mọi người ra ngoài đi chơi, bọn họ cũng tự học trong thư viện; khi những người khác đi ngắm sao, thì bọn họ vẫn ngồi học ở thư viện. Nghĩ tới những tật xấu của anh, tâm tình Hạ Giai Ngôn liền trở nên thông suốt.
Bận rộn cả ngày, Hạ Giai Ngôn cũng không muốn đến nhà ăn, vì vậy cô chọn một phần cơm thịt bò cải bẹ ở cửa hàng đồ ăn nhanh. Bà chủ cửa hàng nhận ra cô, rất quen thuộc mà hỏi cô: “Đêm nay lại tăng cả à?”
Hạ Giai Ngôn ‘vâng’ một tiếng, nhìn thấy trong quán đã đầy khách hàng, cô hỏi: “Tối nay kinh doanh tốt nhỉ.”
Bà chủ cười rạng rỡ: “Cảm ơn cháu nhiều lắm đã tới đây. Cho cháu thêm ít thịt bò, con gái sống một mình bên ngoài cũng không dễ dàng gì!”
Đúng thật là không dễ dàng gì, Hạ Giai Ngôn không khỏi thở dài. Sau khi ăn xong bữa tối, cô gọi cho Hạ Giai Mặc, hỏi anh xem có biết ai làm ở công ty giải trí Thiên Tề hay là công ty con dưới tập đoàn Thiên Tề không.
Hạ Giai Mặc nghe xong đã biết rõ Hạ Giai Ngôn gặp trở ngại trong công việc, nếu không cô cũng sẽ không hỏi anh giúp đỡ. Anh hỏi Hạ Giai Ngôn: “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Giai Ngôn thành thật mà nói rõ lý do, nghĩ xong còn nói: “Nếu không tìm thấy người hỗ trợ cũng không sao, em cùng với đồng nghiệp nghĩ biện pháp khác cũng được.”
“Anh hỏi cho em.” Hạ Giai Mặc nói: “Ngày mai điện thoại lại cho em.”
Mặc dù