Buổi chiều hôm sau, Hạ Giai Ngôn nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Đầu bên kia truyền tới giọng người đàn ông lạ lẫm, anh ta nói là trợ lý của Từ Vĩnh Hào, mục đích gọi tới là thống nhất cụ thể địa điểm gặp mặt với Từ Vĩnh Hào. Nhớ tới lời Lục Tiệp nói, Hạ Giai Ngôi nói mình không bố trí được thời gian, rất uyển chuyển mà từ chối lần gặp mặt này.
Một lát sau, điện thoại nội bộ vang lên, Hạ Giai Ngôn cầm điện thoại, âm thanh của Quan Mộ Hân vang lên: “Đến phòng việc của tôi một chuyến.”
Đứng trước cửa phòng làm việc của Quan Mộ Hân, Hạ Giai Ngôn hít thật sâu rồi mới gõ cửa. Quan Mộ Hân tự mình mở cửa, cô không cảm thấy thụ sủng nhược kinh*, chỉ cảm thấy tai hoạ sắp ập xuống đầu.
*được yêu thương mà lo sợ*
“Giai Ngôn, Tiển Anh bên kia tiến triển như thế nào rồi?” Quan Mộ Hân hỏi.
Mỗi lần gặp phải nhiệm vụ khó khăn, Quan Mộ Hân đều rất vui mừng khi cấp dưới gặp khó khăn, đợi mọi trở ngại được dọn dẹp sạch sẽ, cô ta lại bày ra bộ dạng là người làm gương, chủ động tiếp nhận công việc còn lại. Bởi vì như vậy, mọi công lao của cô đều bị cướp đi. Trải qua bao nhiêu lần thiệt thòi như vậy, Hạ Giai Ngôn có thể nhìn rõ Quan Mộ Hân đang tính toán cái gì, cô không bàn giao công việc gì, chỉ nói: “Tôi đã liên hệ với công ty giải trí Thiên Tề nhiều lần rồi, nhưng đến bây giờ quản lý Phùng vẫn chưa trả lời.”
Nghe vậy, vẻ mặt Quan Mộ Hân lập tức trầm xuống: “Canh cửa lâu như vậy, cô không muốn tìm biện pháp khác sao?”
Hạ Giai Ngôn cúi đầu không nói.
Quan Mộ Hân đập mạnh tài liệu trên tay, chống khuỷu tay lên bàn cảnh cáo cô: “Hạng mục này rất quan trọng, nếu cô không nắm chắc thì báo cáo sớm với tôi. Đừng nói tôi không có tình người, nếu chậm tiến độ hoặc để cho khách không hài lòng, cô sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Thật sự mệt mỏi khi gặp phải một cấp trên tham lam như vậy. Hạ Giai Ngôn về chỗ ngồi của mình, muốn làm việc lại không có tâm trạng, cuối cùng lại đi đến phòng trà lấy cốc nước nóng.
Ở trong phòng trà cũng có hai đồng nghiệp trốn việc, nhìn thấy Hạ Giai Ngôn đi đến, đều cùng gật đầu với cô. Hạ Giai Ngôn mỉm cười đáp lại, lúc quay đầu lấy nước, trong lúc đó cô vô tình nghe thấy các cô ấy thảo luận về việc trợ lý tổng giám đốc Phỉ Phỉ mang thai.
Bộ phận sáng tạo vẫn có mối quan hệ chặt chẽ với bộ phận khách hàng, mặc dù Hạ Giai Ngôn và Phỉ Phỉ cũng không có mối quan hệ thân thiết gì, nhưng nếu có gặp thì vẫn cùng ăn trưa rồi tâm sự. Phỉ Phỉ mang thai cũng mấy tháng rồi, đây cũng không phải là tin tức gì mới, cô cũng không biết vì sao mọi người lại lấy chuyện này ra bàn luận.
Công việc trong tay còn chưa làm xong, Hạ Giai Ngôn tang ca đến tám giờ mới về nhà. Cô cũng không mở tivi lên xem, tắm rửa xong liền nằm trên giường xem tài liệu giảng dạy, để Lục Tiệp không nói cô đi học không để ý.
Thứ bảy đi học, Chu Đình vẫn như cũ chạy vào phòng học. Hạ Giai Ngôn nhìn cô ấy thở không ra hơi, thấp giọng cười cô: “Lần sau ngủ dậy sớm hai phút, cũng không phải chật vật như vậy rồi.”
Chu Đình đặt tay lên ngực, cô để ý Lục Tiệp đang giảng bài, chờ lúc anh quay đi, cô mới nói với Hạ Giai Ngôn: “Cậu cho rằng tớ không muốn, tớ làm không được!”
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Hạ Giai Ngôn mới có thể quang minh chính đại mà nói chuyện với Chu Đình. Chu Đình hiện đang làm việc cho một công ty nước ngoài, bận rộn cả ngày lẫn đêm, Hạ Giai Ngôn nghe vậy cảm thấy cực khổ cho cô ấy, đột nhiên, điện thoại trong ngăn bàn rung lên.
Trên màn hình hiện ra ‘Bạn có một tin nhắn mới’, Hạ Giai Ngôn mở tin nhắn ra: nhìn thấy ở mục tên người gửi viết hại chứ: Lục Tiệp. Cô nhớ rõ mình không lưu số điện thoại của Lục Tiệp, để ý kỹ, cô mới phát hiện số điện thoại này không phải là số lần trước Lục Tiệp cho trên lớp học, mà là số điện thoại trước kia của anh.
Năm đó chia tay Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn cũng không xoá số điện thoại của anh. Những con số kia cô luôn nhớ trong đầu, cô cũng không vẽ vời thêm chuyện, cũng không vì sĩ diện mà xoá nó. Cô cho rằng Lục Tiệp đã sớm vứt số này đi rồi, mà bây giờ xem ra, có rất nhiều chuyện cùng với những gì mình tưởng tượng đều không giống nhau.
Trong tin nhắn viết, ở lại sau giờ học. Hạ Giai Ngôn nhìn thoáng qua bục giảng, không nhìn thấy bóng dáng Lục Tiệp. Cô cũng chưa trả lời, một lúc sau, lại có tin nhắn mới: Có liên quan đến việc của Tiển Anh.
Chu Đình phát hiện Hạ Giai Ngôn ngẩn người, vì vậy tò mò nhìn sang điện thoại di động. Chỉ nhìn hai cái, cô giật mình hỏi: “Hai người nhanh như vậy đã ở cùng một chỗ rồi hả?”
Hạ Giai Ngôn cất điện thoại đi, sau đó nói: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
Chu Đình ngồi sát vào Hạ Giai Ngôn, nhỏ giọng nói: “Anh ấy bảo cậu tan học ở lại, có phải hay không muốn cùng cậu làm một chuyện?”
Hạ Giai Ngôn tức giận cười ra tiếng, cô đưa tay siết chặt cánh tay Chu Đình: “Cậu đứng đắn cho tớ!”
Chu Đình nhanh nhẹn mà né tránh, cười nói: “Cậu với Lục Tiệp xứng đôi đấy, hai người từng là bạn học cũ, bây giờ lại là thầy trò, duyên phận tuyệt vời như vậy. Hơn nữa, cậu sắp bước vào hàng ngũ những người phụ nữ ế rồi, nếu như không tìm đúng người giống như vậy, khẳng định người nhà của cậu sẽ bắt cậu đi xem mắt.”
“Có duyên phận cũng phải phân biệt rõ ràng, rốt cuộc đây là nhân duyên mỹ mãn, hay vẫn là nghiệt duyên.” Hạ Giai Ngôn tức giận nói. Nhưng bình tĩnh mà nói, Chu Đình nói rất đúng đấy, bố mẹ cô thường xuyên nói bóng gió mà yêu cầu cô tìm một người giống như vậy, giống như cô không gả được ra ngoài vậy. Có điều sốt ruột cũng tốt, bọn họ cũng sẽ không sắp xếp cho cô xem mắt, dù sao tình cảm cũng không thể miễn cưỡng, bọn họ đều rất rõ ràng về điểm này.
Sau khi tan học, Hạ Giai Ngôn ở lại phòng học đợi Lục Tiệp. Lục Tiệp như bình thường giải đáp câu hỏi của sinh viên, đợi gần nửa tiếng, cô mới cùng Lục Tiệp rời đi.
Trước khi tới bãi đỗ xe, Lục Tiệp nói với cô: “Thứ hai Phùng Ân sẽ liên