Nghe theo lời Kha Phí kể lại, thì cái người náo loạn hôn lễ sáng nay tên là Lữ Vi Hạnh, bà ta chính là người yêu cũ của Cố Dư Hãn, là mối tình đầu của ông ta.
Nhưng vì xuất thân thấp kém, học lực lại không cao, nên không được Cố gia chấp nhận.
Bây giờ, Trình Hà đang ầm ĩ hết cả lên, vì Cố Dư Hãn muốn chia một ít tài sản cho con trai của bà ta là Lữ Trịnh Dư, còn muốn đưa anh ta vào hộ khẩu nữa.
"Em nghĩ gì mà say sưa vậy?" Hoàng Minh Triết thấy Lư Thanh đang nằm trên giường, đặt tay lên trán, vắt chân suy nghĩ chuyện gì đó.
"Em đang nghĩ về người làm loạn sáng nay."
"Là người phụ nữ đó hả." Hoàng Minh Triết không mấy quan tâm.
"Đúng vậy, anh biết bà ta là ai không?" Lư Thanh ngồi phắt dậy, thần thần bí bí.
"Là ai vậy? Em nói cho anh biết đi, anh tò mò quá!" Thực ra, Hoàng Minh Triết chẳng mấy để tâm, nhưng thấy Lư Thanh hào hứng như vậy, anh cũng hùa theo.
“Bà ta là bạch nguyệt quang của Cố Dư Hãn đó.”
“Bạch nguyệt quang?” Hoàng Minh Triết ngu ngơ hỏi.
“Anh không biết sao? Bạch nguyệt quang chính là ánh trăng sáng đó.” Lư Thanh thấy anh không hiểu mới giải thích.
Lúc này, Hoàng Minh Triết ồ một tiếng, ra vẻ như đã hiểu.
“Hoá là bạch nguyệt quang là thuỷ thủ mặt trăng.” Mặc dù anh không biết là Lữ Vi Hạnh với thuỷ thủ mặt trăng có liên quan gì với nhau, nhưng Lư Thanh nói sao, thì là vậy.
Lư Thanh: “…” Tên ngốc này! Cô thở dài, rồi hít một hơi thật sâu.
“Bạch nguyệt quang chính là người mà anh yêu sâu đậm, khiến anh không thể quên được, nhưng hai người vẫn không thể đến với nhau ý.”
“Nó đại loại như mối tình đầu sao?”
“Đúng vậy.”
Thấy anh hiểu ra, Lư Thanh mừng rỡ.
“Anh có bạch nguyệt quang không?”
“Trước kia thì có, nhưng giờ thì không.” Anh thành thật trả lời.
“Sao lại như vậy?” Lư Thanh khó hiểu.
“Thì bạch nguyệt quang là người mà mình không thể ở bên mà, nhưng anh đã ở bên bạch nguyệt quang của anh rồi.” Hoàng Minh Triết vừa nói vừa nhìn Lư Thanh đầy ôn nhu.
“Tên dẻo miệng!”
Mặt Lư Thanh thoáng chốc đã đỏ bừng, cô đánh liên tục vào ngực anh.
Sao lại dẻo miệng thế không biết! Hoàng Minh Triết nắm lấy tay cô đang đánh mình, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Lư Thanh bắt lấy cơ hội, quàng tay qua ôm lấy cô anh, kéo anh nằm xuống.
Hoàng Minh Triết thấy mọi chuyện sắp đi quá xa, anh ngồi thẳng dậy, chạy vào nhà vệ sinh khoá trái cửa.
“Mở ra coi! Anh làm gì vậy hả?”
Lư