Hoàng Minh Triết được điều đi thực hiện nhiệm vụ ở vùng lũ lụt, vốn là vùng nông thôn kém phát triển, đa số người trẻ thì lên thành phố làm việc, nên ở đây chủ yếu là người già và trẻ nhỏ.
Đội cứu hộ phân phát lương thực, đưa người dân đến nơi an toàn, nhưng các cụ ở đây lại khăng khăng muốn đem theo tài sản.
Bây giờ còn sống đã là may mắn lắm rồi, còn định quay lại đó để lấy vàng hay tiền, làm sao mà được chứ!
Trong lúc đồng đội đang trấn an tinh thần của mọi người, Hoàng Minh Triết thấy một cô gái đang chèo cái bè chơi vơi giữa dòng nước.
Nước chảy siết như muốn nuốt chửng những thứ bên trên nó, gió cuồn cuộn có thể thổi bay bất cứ thứ gì, Hoàng Minh Triết tức giận, đã dặn mọi người ở yên đây rồi mà.
Hết cách, anh không thể thấy chết mà không cứu, giữa dòng bão, thân hình bình thường to lớn của anh lúc này lại nhỏ bé đến lạ kỳ, anh bơi giữa biển nước.
Mãi mới đến bè của cô gái đó, anh bơi đến, bám chặt lấy cái bè nhỏ, hét lớn: "Cô làm cái gì vậy hả?"
Trời ngày càng mưa to hơn, nước mưa, đất cát cùng với vài mảnh vụn của cành cây đâm thẳng vào mặt khiến Hoàng Minh Triết đau rát.
Anh thấy bè ngày càng trôi xa hơn, mới vươn tay lên, nắm chặt lấy tay cô gái kia.
"Leo lên lưng tôi đi, tôi đưa cô đến chỗ mọi người."
Cô gái kia lúc này mới biết sợ là gì, bật khóc nức nở, cô yếu ớt leo lên lưng Hoàng Minh Triết.
Tấm lưng anh to lớn vững chắc, bờ vai rộng khiến cô an tâm hơn một chút.
Cô ấm úng nói: "T...t...!tôi muốn quay về nhà để đón con chó của tôi."
"Trời ạ." Hoàng Minh Triết bất lực, không biết nên nói gì.
Bình thường bơi đã khó khăn, giờ phải cõng thêm một người khiến tốc độ chậm đi rõ rệt.
Nếu không bơi nhanh lên, anh sẽ đuối sức mất, vậy thì sẽ bị nước cuốn đi, không thể đến nơi an toàn, càng không thể trở về với Lư Thanh của anh.
"T..t...tôi không được đón nó sao? Nó là chó của tôi, là thành viên trong gia đình tôi mà, anh đâu có nuôi đâu mà anh hiểu được chứ!" Cô gái tức giận khi thấy Hoàng Minh Triết không nói gì, cô nghĩ anh thấy cô ngu ngốc, không biết phân biệt phải trái đúng sai, nhưng cô không thể bỏ rơi nó được.
"Vậy cô muốn đón nó sao?"
"Đúng vậy, anh định đi cùng tôi..." Cô mừng rỡ, tim bỗng đập lệch đi một nhịp.
"Cô nghĩ sao vậy? Tôi đến để cứu người, chứ có phải cứu chó đâu." Anh là người ăn nói độc mồm độc miệng, ngoại trừ Lư Thanh ra, anh chưa từng mềm mỏng, dỗ dành bất kì người con gái nào khác.
"Anh!"
"Bây giờ, tôi cho cô đi cứu nó một mình nhá, cô chịu không?"
Nghe anh hỏi vậy, cô gái quay ra hướng nhà mình, thấy một cái cây to lớn bị gió và nước chèn ép đến đổ xuống một cái rầm, lại nhìn biển nước mênh mông, trông nó y như ngày tận thế vậy, cô im lặng.
"Chúng tôi đến đây để cứu người, an toàn của người dân được đặt lên hàng đầu, tôi biết cô rất quý nó, coi nó như gia đình, nhưng tình hình hiện tại cô hãy lo cho bản thân mình trước.
Thử hỏi, bây giờ cô quay về đón nó, thì cô có chắc chắn một trăm phần trăm là đón được nó không, hay là biến mất giữa dòng nước lũ.
Nếu con chó đó có suy nghĩ như con người, nó sẽ không mong cô làm vậy đâu.
Còn có bố mẹ cô, người đã cho cô sự sống nữa, cô có nghĩ đến cảnh mà họ mất đi mình không? Mạng