Ngày hôm sau.
Đêm qua do bà Diệp để quên điện thoại ở lại nên sáng nay Diệp Mộc Vân sang lấy, cô ta và bà Dịch trò truyện vui vẻ cả buổi trong phòng, phải chi cách đối xử với Hà Nhược Liên được một nửa như thế cô cũng sẽ thấy ấm lòng.
Sau khi nghe điện thoại của bà Hà, cô thay đồ chuẩn bị sang đó.
Trước khi đi, cô qua phòng làm việc thông báo với Dịch Kính Nam.
- Để anh đưa em.
- Không cần đâu, em lái xe được mà.
Cũng may trước đây Chung Gia Uyển lôi kéo học lái xe, tuy cô không có nhưng cũng thường xuyên lái xe của cô ấy.
- Ừm, chìa khóa hình như anh để ở bàn trang điểm.
- Em thấy rồi.
Chụt.
- Em đi nha, có thể ở lại ăn tối với mẹ luôn.
Chụt.
- Đến nơi gọi về cho anh yên tâm.
Dịch Kính Nam lưu luyến, liên tục ôm hôn Hà Nhược Liên.
Phải mất thêm năm phút sau, cô mới có thể bước ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Tuy mối quan hệ với mẹ chồng không tốt, nhưng ba chồng và ông bà nội chồng rất thương, xem như cũng bù đắp.
Đặc biệt, Dịch Kính Nam luôn luôn thương yêu và chiều chuộng, sáng nay cô bảo thèm bánh ngọt, hắn lập tức mua ngay về cho cô.
Cuộc sống luôn bất công và chẳng điều gì hoàn hảo, với cô như vậy cũng tốt hơn nhiều người.
Lúc chưa kết hôn cô đã đoán ra phần nào, nhưng được ở bên người yêu, cô bằng lòng chấp nhận tất cả.
Chỉ buồn và cảm thấy có lỗi khi mẹ cô bị khinh rẻ, xem thường.
Trùng hợp, từ tầng ba bước xuống tầng hai, Hà Nhược Liên bất chợt nhìn thấy bà Dịch đang cùng Diệp Mộc Vân vui vẻ đi xuống cầu thang.
Nghe tiếng giày cao gót của cô, cả hai khựng lại và đưa mắt nhìn lên, sắc mặt của bà ta nhanh chóng thay đổi.
Hà Nhược Liên tiếp tục bước đi và dừng lại trước bà ta, lên tiếng:
- Con xin phép về nhà mẹ của con.
- Mới gặp hôm qua, hôm nay đã nhớ? Chỉ có một hôm chủ nhật ở nhà, vậy mà cũng ra ngoài.
Cô xem cái nhà này là trung tâm thương mại hay sao, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Diệp Mộc Vân khoanh tay trước ngực và dựa người vào lan can cầu thang, nhếch mép cười nhạo Hà Nhược Liên.
Không uổng công nãy giờ nịnh nọt, cuối cùng cũng được chứng kiến một cảnh hay ho.
- Mẹ con gọi sang có công việc ạ.
- Đi đâu thì đi, cô ở nhà cũng chẳng làm gì, còn khiến tôi phải khó chịu.
Vừa dứt câu, bà Dịch lườm nguýt xoay đi, chậm rãi bước xuống từng bậc cầu thang còn lại.
Với bà ta, cô có thể nhịn nhục, nhưng với một người ngoài như Diệp Mộc Vân thì không.
Ánh mắt sắc bén trừng nghiến, và cô ta cũng chẳng phải thuộc dạng tầm thường, nghênh mặt kênh kiệu và một bên lông mày xếch lên tỏ vẻ thách thức.
Đột nhiên, khóe môi của Hà Nhược Liên nhếch lên, quay bước bỏ đi.
Nếu hơn thua và đôi co với cô ta thì quá đúng ý của cô ta rồi, Hà Nhược Liên cô cũng đâu có ngốc.
Bị cô nhìn thấu ý đồ, Diệp Mộc Vân hậm hực tức giận.
Bỗng dưng đôi mắt của cô ta sáng lên, nhoẻn miệng cười vui, nhanh chân bước theo Hà Nhược Liên.
Lúc này, bà Dịch chỉ còn hai bậc cầu thang nữa thôi đã xuống được tầng một, và người phía sau lưng của bà ta chính là Hà Nhược Liên.
Diệp Mộc Vân căn bản đâu dễ dàng bỏ qua, cố tình đuổi theo sánh ngang với cô, lợi dụng lúc không ai để ý lập tức thực hiện mưu đồ.
- Á.
Hà Nhược