Bà ta cười nhạt, thẳng thừng lên tiếng:
- Tôi nghĩ chị nên đem con gái của mình về dạy dỗ lại, chứ không sau này tiếp tục ám sát mẹ chồng.
Cuối cũng đã đến giới hạn, bà Dịch không thể tiếp tục đóng kịch hòa thuận, chuyện hôm nay khiến bà ta thực sự nổi nóng và tức giận.
- Mẹ!
Dịch Kính Nam và ông Dịch đều dùng ánh mắt ám chỉ, nhưng có lẽ điều đó hiện tại chẳng hề hấn gì với bà ta lúc này.
- Con không có cố tình, do con vấp phải chân của Diệp Mộc Vân nên mới té ngã và đè lên người mẹ.
Đôi mắt của Hà Nhược Liên phủ kín nước mắt của sự oan ức, đến khi chứa đụng không được lập tức nhiễu xuống hai dòng.
- Thôi, thôi.
Tôi đã nhìn thấu con người và dã tâm của cô từ lâu, thế nên mới không chấp nhận cô làm dâu nhà họ Dịch.
Cũng chính vì điều đó, nên hôm nay cô mới cố tình đẩy tôi, muốn cho tôi chết...
- Đủ rồi mẹ.
Dịch Kính Nam gằn lên, cắt đứt câu nói tàn nhẫn và sai sự thật của bà ta dành cho Hà Nhược Liên.
Anh tin cô, người con gái anh chọn không phải như vậy.
- Kính Nam, mẹ mới là người sinh con và nuôi dạy khôn lớn, cô ta đối xử với mẹ như vậy mà con còn bênh vực được sao? Nếu nhỡ đâu hôm nay mẹ xảy ra chuyện, con có tìm lại mẹ được không?
Đôi mắt của bà Dịch đỏ cay do tủi thân, hắn lặng người khó xử nhìn bà ta rồi nhìn sang Nhược Liên, ngay lúc này không biết phải nên nói gì.
- Nếu chị đã nói như vậy, thì sau khi Nhược Liên xuất viện, tôi xin phép được đón con bé về chăm sóc và dạy dỗ lại.
Nghèo là thật, túng thiếu đủ điều nhưng lòng tự trọng không thiếu hụt.
Sinh và nuôi con chẳng lẽ bà Hà không hiểu tính cách của Nhược Liên.
Thấy thái độ gay gắt của bà Hà, ông Dịch hạ giọng lên tiếng:
- Chị sui à, thành thật xin lỗi chị.
Chuyện này chỉ là hiểu lầm, tôi biết Nhược Liên không phải như vậy.
Bà Dịch chẳng chịu dừng lại, tiếp tục khích bác.
- Hiểu lầm? Đợi tôi chết mới không phải hiểu lầm đúng không?
- Mẹ ơi, làm ơn đừng nói nữa.
Nhược Liên đang bị động thai, mẹ muốn kích động đến sảy thai hay sao? Nếu như cố ý hại mẹ, cô ấy có để bản thân mình xảy ra chuyện hay không, đây chỉ là một tai nạn chẳng may mà thôi.
Nhìn Hà Nhược Liên uất nghẹn nấc lên từng cơn, Dịch Kính Nam lo lắng cho tình trạng sức khỏe của hai mẹ con, tiếp tục ngồi xuống dưới giường ôm cô vào lòng và vuốt vuốt tấm lưng cho dễ thở.
Ông Dịch bất ngờ xen lẫn vui mừng, hỏi lại:
- Nhược Liên mang thai sao Kính Nam?
- Dạ.
Ông ấy e ngại, lúng túng nhìn sang bà Hà, ngập ngùng lên tiếng:
- Nhược Liên mang thai, vậy nhờ chị sui chăm sóc cho hai mẹ con của con bé.
Như Kính Nam nói, chuyện hôm nay chỉ là tai nạn, lần nữa xin lỗi chị.
Bà Hà lạnh nhạt gật đầu, không một câu đối đáp, lướt ngang qua ông bà Dịch và đặt tô cháo xuống bàn.
Thái độ đó khiến bà Dịch tiếp tục nổi nóng, định phản ứng lên tiếng thì bị ông Dịch nắm tay ám hiệu ngăn cấm, trừng mắt răn đe.
- Bỏ ra!
Bà Dịch vùng vẫy bàn tay, sau khi thành công lập tức ngoe nguẩy bỏ đi ra về.
Nếu không phải nể tình có cháu nội trong bụng, bà ta