Phụ nữ mang thai thật là khó đoán, đêm qua không những Dịch Kính Nam mất tiền còn suýt chút nữa ra ngoài ngủ ở sofa.
- Vợ, anh phải đi làm.
- Ừm.
Hà Nhược Liên vừa ăn sáng, vừa lạnh nhạt đáp lời với hắn, trong lòng vẫn còn ghim chuyện hắn đã lớn tiếng với cô đêm qua.
- Anh phải đi làm á.
- Ừm, đi đi.
Hà Nhược Liên nâng giọng nói lớn, xoay sang khó hiểu.
- Không có tiền làm sao đi làm?
Ý của hắn chỉ mong cô được thoải mái, có thể lấy tiền tiêu sài và mua sắm bất cứ thứ gì cô muốn, chứ không phải lấy sạch tiền và để hắn phải xin lại.
Nhưng xem ra Nhược Liên không hiểu, thậm chí hắn bảo đi làm cô cũng chẳng đưa.
Hà Nhược Liên lườm hắn, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng và cẩn thận bước đi vào phòng.
Hắn cũng bước theo sau, y như xin tiền của mẹ lúc còn trẻ nhỏ.
Mở chiếc ví của cô, lấy tấm thẻ đưa cho Dịch Kính Nam.
Hắn cau mày, tiếp tục nói:
- Chút ít tiền chứ em.
Hà Nhược Liên lườm thêm lần nữa, lấy tiền đưa cho hắn, nhưng hắn vẫn chau mày, cất tiếng:
- Ít vậy em.
Quá mức bực tức, cô trả lời:
- Anh bảo ít tiền mà.
Dịch Kính Nam nín họng, lặng lẽ cầm tiền và thẻ bỏ vào trong ví của mình, chấp nhận tất cả để đổi lấy bình yên.
- Anh đi làm nha, tạm biệt vợ!
Chụt.
Thủ tục mỗi buổi sáng thức dậy hay những lần xa nhau, Hà Nhược Liên cảm thấy dịu dần cơn giận, nhướn người hôn hắn đáp lại.
Chụt.
- Tối nay về sớm ăn tối với em.
- Tuân lệnh vợ, vậy em bảo mẹ nấu thêm phần cho anh nha.
Hôm nay Hà Nhược Liên bị làm sao thế, cứ cách nửa tiếng gọi Facetime cho hắn, liên tục hỏi hắn đang ở đâu và làm gì.
Buổi trưa nay, Dịch Kính Nam định sẽ ăn tạm thứ gì đó cho qua bữa, dành thời gian làm việc để buổi chiều về sớm đưa Hà Nhược Liên dạo phố cho tinh thần thoải mái, ở nhà suốt cũng không tốt.
Bác sĩ bảo rằng hạn chế hoạt động mạnh và đi đứng nhiều, thế nên hắn sẽ bê cô xuống xe và lái đi, như vậy quá an toàn.
Thế nhưng, cô nằng nặc bắt buộc hắn về ăn trưa.
Nếu không về, chắc chắn tối nay không được vào phòng huống chi đưa đi dạo phố.
Cô là nóc nhà, hắn không dám bật, cuối cùng cũng trở về ăn trưa.
- Chiều anh tranh thủ về sớm đưa em đi chơi.
- Vâng.
Hà Nhược Liên trêu đùa nhét miếng táo vào miệng của hắn, do biết hắn đặc biệt không thích ăn vặt, nhưng hôm nay thật lạ, khiến cô phải mở choàng mắt kinh ngạc, không những một miếng mà hắn ăn nhiều hơn cả cô.
*Ting toang.
- Để con ra mở cửa.
Thấy bà Hà đang bận bịu dọn dẹp trong bếp và hầm canh cho Hà Nhược Liên, hắn đứng dậy lớn tiếng cất lên, sau đó bước ra mở cửa giúp bà.
Cánh cửa được mở, khiến Dịch Kính Nam phải đứng hình nhìn đối phương, mất mấy giây sau mới phản ứng, lên tiếng:
- Mẹ đến làm gì?
- Mẹ đến thăm Nhược Liên.
Bà Dịch cúi mặt, dường như thực sự đã biết mình sai và dẹp bỏ cái tôi để cứu vớt, nắm