Dù không nỡ nhưng anh vẫn tình nguyện tự mình đưa cô về nhà, đứng trước cổng nhà cô mà anh quyến luyến không thôi, cô đang định vào nhà thì Hàn Đăng liền kéo tay cô lại mà hôn.
-“ Tạm biệt mèo con!”
-“ Thôi nào Hàn Tổng! làm như chúng ta sẽ không gặp nhau nữa vậy? em về nhà thôi mà!”
-“ Tôi sẽ đến gặp em thường xuyên đó! nhớ nói Vú Phương chuẩn bị thêm đồ ăn!”
-“ Được rồi!”
chẳng hiểu sao Anh không muốn rời cô một chút nào, phía xa ánh mắt chết người nào đó đang nhìn chằm chằm vào hai người họ.
Trên tay còn cầm con sắc bén, miệng nhếch nhẹ cười thầm.
Sáng hôm sau, vì có cuộc họp quan trọng nên anh đến công ty trước nhưng vẫn không quên nói trợ lý Lục lái xe đến nhà đón cô.
Anh luôn cưng chiều cô như trứng mỏng nên thường chu đáo như vậy.
Buổi sáng sau khi chuẩn bị bữa sáng cho cô thì Vú Phương cũng ra ngoài để mua một số thứ cần thiết.
Đang ngồi ăn sáng thì nghe tiếng chuông ngoài cổng vang lên.
Tưởng là trợ lý Lục đến đón nên cô nhanh nhảu ra mở cổng.
Mở ra nhưng không thấy ai, cô thấy hơi lạ, định đi vào nhà thì bị một đám người chặn lại.
-“ Xin chào! lâu rồi không gặp!!!”
-“ Cô là?…..”
-“ Mới đó mà đã không nhận ra rồi sao???”
-“ Nhược Hằng???” cô ngạc nhiên thốt lên.
-“ Rất tốt!!! cô phải nhớ rõ tên tôi có biết chưa? tụi bay bắt con nhỏ đó cho tao!”
thấy tình hình không ổn cô định chạy vào nhà nhưng bị một đám côn đồ tóm lại, chúng nhanh chóng bịt miệng và lôi cô đi, cô cố gắng phản kháng nhưng Nhược Hằng dùng túi xách của cô ta đập mạnh vào phần đầu khiến cô ngất đi.
Lôi cô vào xe xong chúng cũng rời đi ngay lập tức.
Lúc này Vú Phương cũng từ siêu thị trở về, chiếc xe phóng vút qua nhanh đến mức khiến bác tò mò quay đầu nhìn theo.
Về đến cổng thấy một chiếc giày của cô rơi lăn lóc dưới lề đường.
Vú Phương cảm thấy bất an, bác liền chạy vào nhà gọi tìm cô nhưng chẳng thấy cô đâu cả, bữa sáng còn dang dở trên bàn.
Linh tính có điều chẳng lành,Vú Phương lấy điện thoại gọi cho ba mẹ của cô.
Lúc này xe của trợ Lý Lục vừa tới nơi, bác vội vàng chạy ra hớt hải nói.
-“ Như Hoa….
Như Hoa hình như bị bắt cóc rồi!!!!”
-“ Bác bình tĩnh! sao bác biết Như Hoa bị bắt cóc?”- Trợ lý Lục cố trấn an Vú Phương mặc dù anh ta cũng đang lo lắng
-“ Sáng sớm tôi có ra ngoài mua chút đồ, khi về thì thấy giày của con bé dưới lề đường, tôi vào trong nhà thì không thấy con bé đâu cả, túi xách và điện thoại của Như Hoa cũng vẫn còn ở nhà, phải rồi sáng nay tôi có thấy một chiếc xe lạ phóng rất nhanh…”
-“ Bác có nhớ biển số xe không?”
-“ Không có, vì chiếc xe phóng nhanh nên tôi không kịp để ý….”
-“ Bác cứ bình tĩnh… cháu báo ngay cho Hàn Tổng đây ạ!”
trợ lý Lục gọi liền cho Phó chủ tịch Hàn, nhưng điện thoại chỉ đổ chuông mà không thấy ai nhấc máy cả, anh ta đoán chắc là Anh đang trong phòng họp, không còn cách nào khác trợ lý Lục liền phóng xe về công ty.
Về đến nơi, trợ lý Lục mặc kệ cuộc họp quan trọng ra sao, anh ta mở cửa phòng họp, mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào người, nhưng trợ lý Lục không còn để ý gì nữa, anh ta đi đến gần Phó chủ tịch Hàn ghé sát tai anh và nói.
-“ Giám đốc Hoàng bị bắt cóc thưa Hàn Tổng!”
-“ Cậu nói cái gì???”
nghe thấy trợ lý Lục nói xong anh đứng phắt dậy, chẳng còn quan tâm đến cuộc họp nữa, đi thẳng về văn phòng anh bấm số gọi cho ai đó.
-“ Huy động tất cả tìm tung tích Như Hoa cho