Tiểu Đào đi vào lớp mà lòng cứ nâng nâng, tự nhéo má thật đau để khẳng định lại những chuyện vừa rồi đều là sự thật không phải mơ.
- Ây cha! có cần mình giúp cậu không????? có người vui còn hơn tết ý nhỉ?
- Các cậu lại trêu mình!
Thường ngày Tiểu Đào sẽ phản bác lại ngay, nhưng hôm nay lại e thẹn ngại ngùng.
Đúng là con người chớm có tình yêu cái là thay đổi hẳn.
Về nhà chị cậu không ngừng trêu chọc Hoàng Đức khiến cậu mặt đỏ bừng mà chuồn nhanh lên phòng, Nhất Sơn cũng nhìn và lắc đầu cười theo.
Sáng thứ bảy, Tiểu Đào mặc một chiếc váy màu xanh lá, màu váy rất kén da người mặc nhưng Tiểu Đào lại trông thật xinh đẹp, một vẻ đẹp ngây thơ trong sáng của lứa tuổi học trò mang một vẻ thuần khiết, thơ mộng đến lạ.
Bước ra cổng Hoàng Đức đã đợi sẵn, cậu ta nhìn Tiểu Đào đứng ngây người một lúc.
- Mặt mình dính gì sao?
- Ò! dính sự xinh đẹp!!!!
Tiểu Đào nhìn Hoàng Đức cười tít mắt, họ đi dạo quanh công viên, nhìn cô gái đang ngồi trên xe ngựa vẫy vẫy cậu mà bất giác cậu cười rồi vẫy theo, nhìn Tiểu Đào cười ngây ngô như một đứa trẻ được ba mẹ cho đi chơi vậy, nụ cười ấy khiến tim cậu lại rộn ràng!
Tiểu Đào vui vẻ đến quên cả trời đất, họ chơi hầu như tất cả trò chơi, lần đầu tiên Tiểu Đào thấy Hoàng Đức cười nhiều đến thế.
Tiểu Đào thầm nghĩ “ Ước rằng thời gian có thể ngưng lại, hoặc trôi thật chậm để mình có thể bên cạnh cậu nhiều hơn”.
Chơi và ăn uống đủ thứ xong, hai người cùng ngồi lại ở một góc ghế nhỏ, phía trước là một cái hồ rộng lớn, sóng gợn lăn tăn.
Hai người ngồi đó rất lâu, cảm giác ngượng ngùng lan toả, Tiểu Đào mở lời để phá vỡ bầu không khí đó.
- Ưm!!! hôm nay thật sự rất vui, đây là lần đầu tiên mình đi chơi được nhiều như thế???
- Ba mẹ không hay dẫn cậu đi hay sao?
- À có chứ nhưng chưa đầy 10 phút thì ba mẹ cũng lại bận những cuộc điện thoại liên tục gọi tới, công việc thì nhiều chất đống, hầu như không có ngày nào nghỉ, mình chưa chơi được nhiều đã phải về rồi nên mình ít khi đi lắm!
- Mình nghĩ đi chơi như thế này giúp con người ta thoải mái hơn đó!!!
- Nhưng đâu phải lúc nào cũng có thời gian để đi đâu!!!
- Cậu dành hết thời gian cho việc ăn uống với ngủ thì lấy đâu ra thời gian nữa!!!!
- Ơ đa phần ra khỏi nhà là mình đến nhà chị cậu đó, trong thời gian ôn tập cậu cũng biết chuyện đó còn gì???
- Vì câu nói đó mà cậu cố gắng đến thế sao?
- Phải!!! ít ra thì cậu cũng nghĩ khác đi và không ghét mình nữa
- Mình chưa bao giờ ghét cậu!
- Thế sao cậu lạnh lùng với mình chứ??? lúc trước mình cứ nghĩ cậu thích Tiểu Hoa, vì cậu nhìn cô ấy rất ôn nhu cho dù cô ấy có mắng chửi cậu thế nào cậu cũng chỉ cười!
- Gì chứ???? cho dù chị ấy không phải chị họ của mình thì mình cũng không bao giờ thích chị ấy đâu! còn bản thân mình thì luôn xem chị ấy như chị ruột, lúc nhỏ chị luôn bảo vệ mình trước mấy đứa trẻ hàng xóm đó!
- Phải! cậu ấy rất tốt! cậu ấy giúp đỡ mình rất nhiều, một người tốt như vậy sao cậu lại không thích???
-