Như mọi ngày Alex đợi hai cô gái dưới sảnh cùng đi học.
Nhưng hôm nay chỉ có mỗi cô bước xuống.
- Chào buổi sáng! Alex
- Có mình cô sao? còn Nhược Hằng đâu rồi???
- À! hôm nay cậu ấy không có tiết học nên là đi làm thêm ca sáng rồi!
- Cô ấy làm công việc gì thế?
- Cô ấy làm phục vụ cho quán ăn ở gần đây thôi.
- Hay là trưa nay chúng ta qua đó ăn trưa đi? cô thấy sao???
- Ý kiến hay đó!!!
- Thống nhất là thế nha, học xong tôi đợi cô ở cổng trường nhé!
- Ừm! Được.
Tại quán ăn, Nhược Hằng đang lau dọn bàn mà khách vừa dùng bữa xong, Tiểu Hoa cùng Alex bước vào.
- Ngạc nhiên chưa?
- Tiểu Hoa??? Alex? sao hai người lại đến đây?
- Dĩ nhiên là ăn cơm trưa rồi, bọn mình tính mời cậu một bữa thịnh soạn đây.
- Thôi đừng! ở đây giá khá mắc đó! Nhược Hằng ghé sát vào tai Tiểu Hoa rồi nói.
- Bữa ăn hôm nay tôi sẽ mời hai cô đừng lo, cứ ăn thoải mái đi đừng ngại!
- Uây!!! Nhà tài trợ của chúng ta đây rồi!!! thế chúng tôi không khách sáo đâu đấy!
- Được ! cứ chọn món đắt nhất đi.
- Đúng là đại thiếu gia mà!
Ăn xong xuôi, Alex cùng cô ra về Nhược Hằng vẫn phải ở lại vì chưa hết ca làm, sau khi hai người đó đi khỏi thì sắc mặt của cô ta cũng thay đổi 180 độ không còn vui vẻ cười đùa nữa.
Cô và Alex đi được một đoạn, cô bất giác ngoái lại nhìn, một điều gì đó rất quen thuộc khiến cô ngoái lại thật lâu.
- “Chắc chỉ là cảm giác thôi”.
Ở bên này Hàn Đăng cùng đối tác đi vào một nhà hàng.
Anh đi lướt qua dòng người, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, một cảm giác vô cùng dễ chịu, một cảm giác vô cùng thân quen khiến anh ngẩn ngơ một lúc nhưng cũng bừng tỉnh ngay sau đó vài giây.
Học ở trường mới này không quá áp lực, nhưng bắt buộc sinh viên phải tự khám phá tìm tòi để bài tập của mình được phong phú hơn, sẽ gây được nhiều ấn tượng với giảng viên và bạn bè rất nhiều.
Cô đi loanh quanh trong khu phố, phần vì muốn ghi nhớ đường, phần vì muốn khám phá thêm nhiều địa điểm hơn.
Bỗng cô dừng lại ở nơi treo rất nhiều tranh vẽ, cô ngây người nhìn vào các bức tranh, nó thật đẹp.
Cô cố nhìn vào bên trong hình như có vẻ đây là một lớp học vẽ tranh, không chỉ có những em nhỏ mà có cả những cụ già ở đó.
- Em có muốn cùng tham gia không???-Một người phụ nữ bước ra hỏi cô.
- Có thể chứ ạ?
- Dĩ nhiên rồi em vào đi!
Thì ra đây không hẳn là một lớp học vẽ tranh, nó như một hình thức giải trí người ta có để đến đây mọi ngày trong tuần, chỉ cần trả chi phí cho bút vẽ, giấy và màu là ta có thể tự ý vẽ thoả thích những gì ta muốn.
Cô chọn một góc ngồi xuống và vẽ, lâu rồi cô cũng chưa thảnh thơi để ngồi vẽ như vậy.
Trước đây, cô phải dấu ba mẹ, cô tự dùng tiền tiêu vặt của mình để mua màu, mua bút, mua giấy,...!và lúc vẽ cũng phải lén lút vì ba mẹ cô đều không thích cô làm việc này.
Cô cũng chưa bao giờ nghĩ mình có tài, chỉ là sở thích và cô rất thích nó mà thôi!
- woa! bức tranh của em thật đẹp đó! chỉ là tranh phong cảnh nhưng nó thật sinh động, nhìn vào cô có thể liên tưởng những bông hồng đang chuyển động nhẹ đó! em rất có tố chất.
- Em cảm ơn cô! em chỉ vẽ cho vui thôi ạ!
- Không! đây không đơn thuần là vẽ cho vui đâu.
Em đã trải qua một khoá học nào về hội hoạ