Đợi khi tụi nhỏ ăn xong cô mới ra về, hai chị em Mạn Mạn có chút tiếc nuối nhưng vẫn ra cửa tiễn chân cô, trước khi về cô dúi vào tay Mạn Mạn một ít tiền, Mạn Mạn chối giẫy nẩy không nhận vì ngày hôm nay cô cũng đã giúp con bé quá nhiều rồi, nhưng một đứa trẻ sao có thể từ chối được cô chứ, huống chi đây là tình cảm thật lòng từ tận đáy lòng cô.
- Em cầm tiền này mua gì đó ngon ngon hai chị em cùng ăn nhé, thuốc chị để ở giường nhớ thoa đều nha.
Một hai hôm nữa công việc chị tạm ổn thì chị sẽ đến thăm hai em nhé!
- Thật sự rất cảm ơn chị gái nhỏ!
Cô xoa đầu hai đứa rồi ra về, trong lòng cô ngập tràn niềm vui, nhưng cũng thật buồn vì ông trời thật bất công với chúng, cho dù nhiều người đối xử với cô không tốt, hay cô gặp chuyện không vui thì bên cạnh cô vẫn còn có ba mẹ, bạn bè.
Với đứa trẻ mới 10 tuổi phải gánh vác nuôi hai miệng ăn, áo không đủ mặc cơm không đủ no, nhưng chúng vẫn hồn nhiên vui vẻ và rất hiểu chuyện.
Cô tự hứa với lòng mình rằng, nếu cô giúp được gì thì cô cũng không ngần ngại.
Còn trong mắt hai đứa trẻ bây giờ, cô như vị cứu tinh của chúng, hai đứa trẻ như có thêm một người bạn một người chị, một tình cảm ấm áp mà đã lâu rồi hai chị em Mạn Mạn không được nhận từ bất kì một ai.
Về đến nhà, cô liền gọi cho công ty hồi sáng để xin lỗi vì cô đã quyết định chọn tập đoàn Hàn Thị, một điều đơn giản hiện tại với cô bây giờ là được làm ở đây vì có thể cạnh tranh lành mạnh, học hỏi được nhiều kinh nghiệm, mức thu nhập cũng đã khá cao so với kinh nghiệm mới ra trường của cô, với mức thu nhập như vậy cô có thể giúp đỡ hai chị em Mạn Mạn nhiều hơn.
Và cũng chẳng thể ngờ rằng quyết định vào đây làm cũng là bước ngoặt trong cuộc đời của cô, có thể cuộc đời của cô đã được an bài nên thà rằng cứ vui vẻ mà chấp nhận nó một cách tích cực nhất.
Nhưng cô đang thắc mắc là tại sao lại được phân công làm trợ lý giám đốc trong khi cô dự tuyển vào bộ phận maketing của tập đoàn.
Nhưng thôi thì việc gì cũng phải thử sức mới gặt hái được thành công mà.
Ăn cơm cùng Vú Phương thì cô chạy ngay lên phòng, cô thử đi thử lại rất nhiều bộ đồ, tâm trạng mới đầu vào làm việc lúc nào cũng hồi hộp như thế mà.
Sáng hôm sau, cô dậy thật sớm, Vú Phương chuẩn bị sẵn cơm trưa cho cô mang đi.
hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy màu nâu dài qua đầu gối, chân đeo một đôi cao gót rất phù hợp với bộ đồ, trông cô thật xinh đẹp, một vẻ đẹp hồn nhiên có chút ngọt ngào, đôi mắt biết cười, đôi môi đỏ mọng.
So với trước đây thì có thể gọi là “ dậy thì thành công rồi”.
Cô bước chân đến công ty, cô hít một hơi dài bước vào, ở đây mọi người tất bật với công việc, không một ai để ý đến sự có mặt của cô.
Cô có chào hỏi nhưng chẳng ai thèm đáp lại, mới ngày đầu mà đã như thế này rồi sao? mặt cô hơi xị xuống.
Quản lí của giám đốc Kiều bước ra lịch sự chào hỏi cô, cô vui vẻ đáp lại rồi đi theo anh ta vào phòng tổng giám đốc.
Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ làm trợ lí của tổng giám đốc, mọi lịch trình của anh ta sẽ do cô đảm nhiệm, tất cả các giấy tờ hợp đồng cần giám đốc thông qua thì cô là người xử lý những sai sót trong đó để tránh những rủi ro cho công ty, tưởng chừng công việc đơn giản nhưng nó lại rất áp lực, cô phải ghi nhớ tất cả ngày giờ cuộc họp diễn ra, các cuộc hẹn gặp đối tác.
Nghĩ đến đây thôi đầu cô cũng như muốn nổ tung rồi, lại còn các văn bản hợp đồng khi đến tay giám đốc thì không được sai sót gì cho dù là một lỗi chính tả.
Cô cũng bất ngờ khi vừa mới đi làm ngày đầu tiên mà giám đốc đã đưa ra một bản hợp đồng, nó cũng đơn thuần chỉ là một bản hợp đồng giữa người làm và công ty, mọi điều khoản đều rất hợp lý, khi nhìn xuống phần lương thì cô cố mở to mắt ra để chắc rằng mình không lầm, nó cao gấp 3 lần tiền lương các công ty khác.
Nhưng đã đặt bút kí thì bắt buộc cô phải làm việc ở đây một năm, khi kết thúc hợp đồng cô có thể kí tiếp, hoặc nếu có ý định nghỉ phải thông báo trước một tháng.
Tuy nhiên nếu cô cố tình huỷ hợp đồng thì cô sẽ phải bồi thường gấp 500 lần số tiền lương mà cô được nhận.
Cô có chút do dự, nhưng nghĩ đến