Máy bay hạ cánh xuống sân bay Newyork- Mỹ, Hàn Đăng bước xuống đầy uy nghi, anh đeo một chiếc kính râm màu đen, hai tay xỏ túi, thân hình cao lớn của anh ví như người mẫu, theo sau anh còn là đám vệ sĩ, họ cũng tân trang trên người bộ vest màu đen và cặp kính râm, mọi người đứng xung quanh đây không thể không ngoái lại nhìn, quả là quá lạnh lùng nhưng vẻ đẹp trai cũng thuộc vào tầm siêu cấp, đã giàu lại còn đẹp nữa thì không tránh được chuyện có rất nhiều cô gái yêu thích anh.
Họ cố tình tiếp cận anh, hay còn có người dùng thủ đoạn để được bước chân vào Hàn Gia nhưng tất cả đều thất bại ê chề.
Chỉ có Bạch Nhược Hằng là người anh ưu tiên, là người phụ nữ anh nuông chiều chỉ sau bà và mẹ anh.
Anh bước lên chiếc xe Rolls-roy màu đen tuyền rồi đi thẳng về nhà chính của Hàn Gia.
Vừa đến nơi, bà anh đứng đợi cùng hai hàng người giúp việc đứng ngay ngắn, họ cúi đầu chào đón anh.
- “ Ai za! để bà xem Tiểu Đăng nào, lại gầy hơn thế này?”
- “ Chắc là do nhớ bà quá đấy mà”
- “ Chỉ khéo nịnh bà già này thôi, đi vào đây bà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho cháu”
Anh bước vào bàn ăn, vui vẻ ăn uống nói chuyện cùng ông bà Đinh.
Ba mẹ anh đang làm một số việc ở công ty, hay tin anh qua nên có gọi hỏi han trước rồi, việc của tập đoàn khá nhiều nên ba mẹ không thể về đón anh được, anh cũng hiểu và thông cảm vì trong lòng anh đều biết mọi thứ họ làm đều là muốn tốt cho anh và họ vẫn đang âm thầm quan tâm lo lắng cho anh.
- “ Sao ? về nước thức ăn không hợp khẩu vị sao? ta thấy cháu gầy hơn trước đó!”
- “ Cũng ngon nhưng sao bằng bà Đinh nấu chứ.”
- “ Thế con phải ăn nhiều vào”
vừa nói bà Đinh vừa gắp thức ăn bỏ vào bát cho anh, anh vui vẻ nhận lấy.
Đã lâu anh mới được ăn bữa cơm ngon như thế, bất giác anh lại nhớ đến hộp cơm thường ngày mà cô mang cho anh, không phải là những món sơn hào hải vị nhưng khi ăn anh lại cảm thấy ngon thấy ấm áp như bữa cơm bà nấu cho anh vậy.
“ Sao tự nhiên mình lại nhớ đến cô ta chứ?”
Ăn xong, anh ra bàn uống trà và cùng ông Đinh chơi vài ván cờ tướng, đã lâu ông Đinh không gặp được đối thủ nào đáng gờm như anh, hai ông cháu vui vẻ cùng chơi cùng trò chuyện, rồi anh cũng đi lên phòng để ông còn nghỉ ngơi.
Anh ném chiếc áo Vest trên ghế, bản thân tiến lại gần chiếc giường ngả người nằm xuống đó.
Anh chìm vào giấc ngủ nhanh chóng, chuyến bay dài cũng khiến anh thấm mệt.
Một cô bé với nụ cười rạng rỡ xuất hiện trong giấc mơ của anh, một vườn hoa hồng đỏ trước mắt, nó quá đỗi chân thật, đột nhiên hình ảnh của cô xuất hiện với đôi mắt đỏ au và từng giọt nước mắt đang lăn xuống, cô cứ thế nhìn anh, chỉ là giấc mơ nhưng tim anh có gì đó rất nhói, mồ hôi lấm tấm trên trán, anh chợt giật mình tỉnh giấc.
Anh ngồi bật dậy, không nghĩ được rằng cô còn hiện diện trong cả giấc mơ của anh khiến anh nhớ đến hình ảnh cô khóc rồi chạy đến núp sau lưng anh.
Ấy vậy mà anh lại nhớ cô thêm rồi, anh lắc đầu tự trấn an.
- “ Mình chỉ là giúp nhân viên của công ty thôi”
3h chiều, anh tự mình lái xe đến nơi diễn ra triển lãm tranh của Nhược Hằng, anh có mua một bó hoa để chúc mừng.
Thấy anh Nhược Hằng không khỏi vui mừng mà chạy đến ôm chầm lấy cổ anh.
Anh vui vẻ ân cần ôm lấy cô.
-“ Bó hoa này tặng em”
Nhược Hằng buông anh ra và nhận lấy bó hoa mà miệng cười không ngớt, anh vẫn không thay đổi vẫn quan tâm và chiều chuộng cô ta như vậy nên Nhược Hằng càng được đà mà vênh váo lên mặt với người khác, mấy vị khách xung quanh cũng