Về dinh thự, Nhược Hằng cứ lẽo đẽo theo anh, cô ta cảm giác được điều bất thường gì đó.
Nhược Hằng còn theo anh đến tận phòng.
-“ Hàn Đăng, hay hôm nay em ngủ lại phòng anh nha???!”
-“Nếu em thích thì em có thể ngủ ở đây.
Anh sẽ sang thư phòng!”
-“Anh vẫn luôn từ chối em sao?”
-“Anh tôn trọng em”
câu nói ấy đúng chuẩn một người đàn ông tốt nhưng đối với Nhược Hằng thì cô ta chẳng hề hài lòng.
Nhược Hằng không nói thêm lời nào mà đi thẳng về phòng trong sự bực tức.
Đúng là anh luôn nói như thế khi cô ta muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ của hai người nhưng có vẻ như lần này Nhược Hằng đã dần cảm nhận được sự lạnh nhạt của anh.
“Hàn Đăng ? chẳng lẽ anh vì con nhỏ đáng ghét Như Hoa mà lạnh nhạt với em sao? không thể nào???”
cô ta vừa nghĩ mà nét mặt hiện lên vẻ ghen tức, hai tay nắm chặt, tức tối.
Cô đã về nhà an toàn, nhưng tâm trạng lại chẳng hề vui chút nào, chẳng hiểu dạo này do ăn ở hay sao mà hết bị thương ở tay giờ lại còn ở chân nữa.
Nhưng những vết thương ấy sao bằng vết thương trong lòng chứ.
Cô đã cố gắng mạnh mẽ trước mặt anh nhưng khi thấy anh bên cạnh Nhược Hằng lòng cô lại quặn thắt, chỉ có cô mới biết rõ tình cảm ấy là không thể tiến thêm.
Vú Phương nhìn cô với đầy vẻ lo lắng, tâm trạng của cô bác đều thấu hiểu nhưng cũng chỉ im lặng ôm cô vỗ về.
Dù bị thương nhưng cô vẫn cố gắng để đi làm, phải mang theo nạng nhưng cô lại thấy vui hơn, đôi khi cũng phải thử thách bản thân một chút.
Nói đúng hơn là công việc quá nhiều nếu như nghỉ thì việc sẽ chất đống lên mất.
Vả lại cô chỉ bị thương ở chân chứ có bị ở đầu đâu mà đòi nghỉ kia chứ.
Nhưng vì Vú Phương lo lắng nên đã nhờ tài xế riêng chở cô đi làm, tuyệt nhiên cô bị thương nhẹ nên cô năn nỉ Vú Phương giấu ba mẹ cô chuyện này.
Vừa ra cổng, Hạ Cúc đã đợi sẵn ở đó.
-“ Sao cậu không vào nhà, đợi mình lâu không?”
-“ Con nhỏ đáng ghét! chân lại bị thương nữa, Tiểu Đào và mình lo cho cậu lắm đó!”
-“ Mình không sao mà!”
-“Tiểu Đào đang bận cho đám cưới cậu ấy không đến đây được nên nhờ mình đưa chút hoa quả cậu thích đến”
-“ Cảm ơn các bạn yêu, mà cơm mang cho crush đâu?”
-“Cậu mang cho anh ấy hộ mình nha!”
-“ Biết rồi cô nương, nhưng sao cậu không trực tiếp mang đến cho Giám đốc Kiều đi!”
-“ À ừm thế cậu không giúp mình sao? ”
-“ Được rồi, được rồi”
-“Cảm ơn Như Hoa, mình có việc phải đi trước rồi có gì tối mình qua thăm cậu nhé!”
-“Bye!!!!!”
Từ lúc Hạ Cúc quyết tâm theo đuổi Giám đốc Kiều cô ấy luôn làm cơm trưa nhờ cô mang cho anh ta, dĩ nhiên cô chẳng bao giờ từ chối.
Cô cũng có dò xét thái độ của Giám đốc Kiều lúc anh ta ăn, món ăn thật sự phong phú hơn bình thường với lại được làm bằng cả tình yêu thương của Hạ Cúc thì sao lại không ngon cho được.
Không chỉ thế, Hạ Cúc thường cố ý đi qua tập đoàn Hàn Thị để có thể nhìn thấy bóng dáng của Kiều Nhất Trung, hình ảnh Giám đốc Kiều ngày một hằn sâu trong tim của cô ấy.
Có những lần Hạ Cúc cố