Nhược Hằng được đưa đến một căn phòng, cô ta sợ hãi nhưng không dám làm gì, mấy gã du côn đứng canh đầy hai bên cửa ruồi muỗi thoát ra còn khó huống chi là Nhược Hằng.
-“ Các người định làm gì chứ?”
-“ Chúng tôi theo lệnh mà làm thôi!”
-“ Ai cho phép các người làm thế, có biết bổn cô nương đây là ai không hả, nào !!!! nói đi, các người muốn bao nhiêu?”
-“ Ngoan ngoãn ngồi đó đi, đừng nhiều lời!”
nói xong tên đầu trọc cầm đến một ly nước màu đỏ, ngửi qua Nhược Hằng cũng biết đó là rượu nhưng bên trong chứa gì thì cô ta không hề hay biết, tên đầu trọc bóp cằm, ép cô ta uống bằng sạch nhưng Nhược Hằng cũng chẳng chịu thua, cô ta cố vùng vẫy rượu văng tung toé khắp sàn nhà, nhưng hắn vẫn cố đổ vào cổ họng Nhược Hằng khiến cô ta ho sặc sụa, Nhược Hằng tức tối dùng tay ghì chặt tay hắn rồi cắn thật mạnh, tên đầu trọc đau điếng tát Nhược Hằng kêu ‘bốp’ một tiếng khiến cô ta ngã bổ nhào xuống đất.
-“ Con khốn!!! mày dám!!”
lúc này Mạc Khải Trạch bước vào, thấy được cảnh tượng vừa rồi tên thiếu gia họ Mạc liền lao đến đấm tên kia một cú ngã bổ nhào, nhưng hắn vẫn cố lồm cồm bò dậy và xin lỗi anh ta tới tấp.
-“ Ông chủ tha mạng!!!”
-“ Cút!!!!”
tên đầu trọc nghe xong câu đó liền ba chân bốn cẳng chạy thục mạng ra ngoài, nếu ở lại lâu chắc có mười mạng thì cũng không giữ nổi nữa.
Vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Khải Trạch hoàn toàn mất đi khi anh ta quay sang nhìn Nhược Hằng đang ngồi bệt dưới sàn.
-“ Em không sao chứ?”
-“ Là anh sai người bắt tôi? tại sao chứ????”
-“ Nói rồi mà!!! tôi thích em”
-“ Tôi là bạn gái của Hàn Minh Đăng đó, anh nghe không rõ sao, anh ấy sẽ đến đây cứu tôi!”
-“ Thế chúng ta cùng đợi xem hắn có đến cứu cô em không nhé!??”
Mạc Khải Trạch đỡ Nhược Hằng ngồi lên chiếc ghế sofa, không những thế hắn còn quan tâm hỏi han cô ta có còn đau ở chỗ nào không.
Sự quan tâm đó khiến Nhược Hằng bất chợt xao động, mười phút, mười lăm phút, ba mươi phút trôi qua, cô ta vẫn không thấy động tĩnh gì,
-“ Cố đợi làm gì? tên đó sẽ không đến đâu!!!”
-“ Nói đi! anh muốn bao nhiêu?”
-“ Em nghĩ tôi thiếu tiền???”
-“ Hàn Đăng sẽ không để anh yên đâu!”
-“ Nếu hắn quan tâm em thì bây giờ em đã không còn ngồi ở đây nữa!!!”
-“ Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy, anh ấy yêu tôi, anh nghe rõ chưa đồ khốn!”
-“ Yêu??? cứ cho là vậy đi! nhưng bây giờ hắn ta đang ở đâu chứ, em không về lâu như vậy mà hắn cũng không tìm hay sao????”
đúng thật, lời nói của Mạc Khải Trạch như trúng vào tim đen của cô ta.
Mấy năm bên cạnh anh Nhược Hằng toàn là người chủ động đứng sau anh, cô ta luôn bên cạnh anh mọi lúc nhưng anh thì chưa bao giờ tìm đến cô ta cả, Nhược Hằng có thể chi tiêu tiền thoả thích nhưng hiếm khi anh cùng đi mua sắm hay đi chơi với cô ta, có thì cũng chỉ là những bữa tiệc sang trọng hay những bữa cơm qua loa, nhưng cô ta vẫn chấp nhận để được ngồi vào vị trí Hàn Thiếu phu nhân mà bao nhiêu người mơ cũng chẳng thể với tới được, thế nên sự dịu dàng của Mạc Khải Trạch khiến cô ta bất giác rung động.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, cơ thể Nhược Hằng dần nóng lên, cô ta không tự làm chủ được, cứ uốn éo người khiến chiếc váy cũng xộc xệch hết cả.
-“ Anh cho tôi uống thứ gì vậy!???”
-“ Lát nữa em sẽ biết thôi!!!”
-“ Lũ khốn các người....”
-“ Chiều lòng tôi em sẽ có tất cả mà...!”
Mạc Khải Trạch vừa nói vừa vuốt lên cằm cô ta, tự nhiên Nhược Hằng cầm tay hắn, mắt lim dim, giọng nói lí nhí..
-“ Cho tôi đi!!!!”
Mạc Khải Trạch ra hiệu cho đám đàn em bước ra ngoài canh, giờ trong phòng chỉ còn lại Mạc Khải Trạch và Nhược Hằng thì đang quằn quại trên ghế sofa, hắn nở nụ cười đắc ý, chiếc áo vest được hắn ta vứt gọn vào một góc, đang định cởi cúc áo sơ mi thì Nhược Hằng chồm dậy, sự ham muốn bùng nổ, cô ta từ thế bị động giờ chuyển sang chủ động.
Nhược Hằng hôn tới tấp khiến Mạc Khải Trạch cũng hơi ngơ người, nhưng rồi hắn cũng lấy lại phong độ đàn ông ngay sau đó, chiếc váy bó sát bị xé toạc mọi đường cong trên cơ thể Nhược Hằng đều phô ra trước mắt khiến tên họ Mạc nuốt nước bọt ừng ực, hắn lao vào như thú dữ tìm được miếng mồi ngon, quần áo vứt tung téo trên sàn, Mạc Khải Trạch đê mê bóp nắn