“ Chuyện quá khứ cũng không nên nhắc lại làm gì, có lẽ anh ấy cũng muốn như vậy, nói cho anh ấy biết chuyện trước đây thì cũng có ích gì chứ, Như Hoa mày tỉnh táo lại đi đừng cố chấp nữa, không nghĩ nhiều nữa...!!!”
cô vỗ má lấy lại bình tĩnh rồi thở dài một hơi.
Có chút buồn nhưng ít ra cô cũng biết được sự thật, mọi tơ lòng cũng dần được gỡ ra.
Nói là không muốn nhắc lại quá khứ nữa nhưng chẳng hiểu sao dạo này cô hay kiếm cớ để được gặp anh nhiều hơn.
Không chỉ thế cô còn cố tình hỏi những câu liên quan đến lúc nhỏ để gợi cho anh nhớ ra nhưng chẳng có chút kết quả nào.
...----------------...
Thời gian này anh cũng không quan tâm Nhược Hằng được nhiều, nhưng cô ta chẳng thèm để tâm.
Lợi dụng mấy ngày Hàn Đăng không về nhà, cô ta tự mình lái xe đến khách sạn, hay tham gia những cuộc vui của hội nhà giàu.
Màn đêm buông xuống cũng là lúc Nhược Hằng đê mê trong dục vọng, những khoái cảm mãnh liệt mà Mạc Khải Trạch mang lại khiến cô ta cứ lạc sâu trong đó.
Và dĩ nhiên ban ngày cô ta lại quay về dáng vẻ yểu điệu thục nữ cứ thế lẽo đẽo theo sau anh.
Như thường lệ, sáng nay Nhược Hằng đến công ty tìm anh, cô ta kiêu ngạo đến mức mấy nhân viên ở đây chán ghét vô cùng, chỉ là họ không muốn gặp rắc rối mà thôi.Và cũng chỉ có Hạ Như Thần luôn tìm cách nịnh nọt, cô ta cũng là tai mắt của Nhược Hằng trong công ty.
Ngồi nhìn anh làm việc được một lúc thì Nhược Hằng đã cảm thấy chán nản vô cùng, nếu không phải vì tham vọng lớn lao chắc cô ta cũng không cần cố gắng như vậy làm gì.
Nhưng phải công nhận vẻ đẹp của anh khiến Nhược Hằng mê đắm, dù có chút tình ý với tên Mạc Khải Trạch kia nhưng cô ta vẫn không muốn mất đi một người hoàn hảo như anh.
Vì chán nản nên cô ta ra ngoài ngắm ngía tiện đi mua chút đồ, Nhược Hằng vào cửa hàng mua nước thì bắt gặp cô đang ngồi ở bàn gần đó, cô ta cố ý đi sát lại định làm điều mờ ám nhưng lại vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô và người trong điện thoại:
-“ Anh ấy bị tai nạn nên mới không nhớ ra tao, chẳng biết nên vui hay buồn nữa...”
Nhược Hằng cứ đứng im ở đó để nghe lén cuộc trò chuyện của cô nhưng cô lại không hề hay biết, xong xuôi cô cứ thế đứng dậy đi thẳng về công ty chỉ có Nhược Hằng vẫn đứng như trời trồng với một mớ suy nghĩ hỗn độn.
“ Sao cô ta lại nhắc tới tai nạn????....!chẳng lẽ cô ta biết sự thật gì rồi sao? bọn họ trước đây đã từng quen biết nhau hay sao?????”
Nghĩ đến đây Nhược Hằng càng thêm nóng ruột, cô ta liền rút điện thoại ra gọi cho Mạc Khải Trạch và rồi cũng đi nhanh về công ty.
Về đến phòng làm việc của anh cô ta không dấu nổi vẻ thấp thỏm lo lắng, Hàn Đăng nghĩ cô ta không khoẻ nên cho người đưa Nhược Hằng về nhà nhưng cô ta không chịu mà tự mình lái xe về.
Thật ra cô ta không về dinh thự mà lái xe một mạch đến chỗ của tên họ Mạc kia.
-“ Sao rồi???? anh điều tra được gì không???”
-“ Sao lại hốt hoảng như vậy chứ em yêu???”
-“ Đừng đùa giỡn nữa, tóm lại anh có điều tra được gì không?”
-“ Chẳng lẽ một chuyện cỏn con như vậy mà cô nghĩ Mạc Khải Trạch này không làm được sao???”
-“ Nói mau đi!!!”
-“ Cô có biết tên Hàn Đăng đó từng sống ở đây không?”
-“ Tôi không rõ, sau vụ tai nạn anh ấy không hề nhớ gì về chuyện cũ cả!!!”
-“ Cô gái mà cô cần tôi điều tra chỉ đơn thuần là hàng xóm cũ của tên khốn Hàn Đăng, còn mối quan hệ của hai người đó như thế nào thì không thể biết thêm được.
Tôi điều tra giúp cô như vậy thì phải có thưởng chứ nhỉ???”
-“ Đừng động vào người tôi!!?? nay tôi không có hứng!”
-“ Nhưng tôi thì có!!!”
nói xong hắn kéo cô ta xuống giường, tay hắn không ngừng sờ soạng lần mò để cởi từng chiếc cúc trên người cô ta.
Lúc đầu Nhược Hằng còn cố chống cự nhưng chỉ một