Uống được nửa chai thì cô bắt đầu chóng mặt, Hạ Cúc cũng chẳng khá khẩm hơn vì mặt cô ấy cũng đã đỏ bừng lên biểu cảm khuôn mặt bắt đầu buồn vui lẫn lộn.
-“ Hạ Cúc!!! cậu say sao?”
-“ Mình mà say á, cậu say thì có!!???”
-“ Nào!!! mình có biết say là gì??? uống đeeeeee!!!”
nghe cô nói vậy Hạ Cúc cũng cầm cả chai lên tu hết một lần, mắt cô lúc này bắt đầu lảo đảo.
-“ Hạ Cúc??? cậu mới học bộ môn phân thân của Tôn Ngộ Không sao????”
-“ Cậu với mình là bạn thân mà....”
-“ mình nói là phân thân chứ con nhỏ này....”
mấy nhân viên trong quán chống hông đứng nhìn hai cô gái nói nhảm, họ vừa buồn cười vừa bất lực.
Cũng đã 11 giờ đêm khách bắt đầu thưa thớt, hai cô gái vẫn ngồi lì ở đó khiến chủ quán cũng thấy ngao ngán.
Hắn ra nói với nhân viên.
-“ Hay gọi người nhà đưa hai nhỏ này về giùm đi, không cần lấy tiền nữa, gọi mau điiii...”
-“ Ông chủ??? cho tôi thêm hai chai...”
-“ Chai gì nữa??? hai cô chai mặt ở đây rồi đó, mau về nhà đi!!!!!”
-“ Ông sợ chúng tôi không trả tiền sao???? tuy chúng tôi nghèo..
nhưng mà chúng tôi cũng không có tiền....”
-“ Lôi hai người này về giùm cái coiiiii”
một nhân viên lấy điện thoại Hạ Cúc và gọi tàn cho một số nào đó, may rủi thế nào lại gọi trúng số của Kiều Nhất Trung, anh ta cũng đang ngồi cùng Hàn Đăng trong quán bar, thấy số của Hạ Cúc gọi đến anh ta không trần trừ mà lập tức nghe.
-“ Alo, có phải người nhà của chủ nhân số máy này không???”
-“ Cô ta bị tai nạn sao????”
-“ À không không vị cô nương này với một cô gái nữa chuẩn bị đốt quán chúng tôi luôn rồi anh mau đến đưa hai vị thánh này về giùm cái.”
-“ Được, nhắn địa chỉ cho tôi!”
nói xong Kiều Nhất Trung nhanh chóng rời khỏi đó Hàn Đăng thấy biểu hiện luống cuống của bạn mình nên cũng đi theo sau, đến nơi thì cảnh tượng trước mắt khiến hai người đàn ông há hốc.
Hạ Cúc mặt đỏ bừng, đầu tóc bù xù cứ cười rồi lại mếu, quay sang cô thì thật sự anh cũng chẳng thể nhận ra thư kí của mình nữa.
Chủ quán thấy có người đến ông ta mừng rỡ chạy ra.
-“ Hai cậu là người nhà của hai cô gái này hả? mang họ về giùm tôi không một lát nữa cái quán nhỏ này sẽ sáng nhất khu phố mất.”
dù định không lấy tiền nhưng Kiều Nhất Trung vẫn đưa cho ông ta một sấp, ông ta vừa e ngại nhưng là người làm ăn nên cứ thấy tiền là sáng hết cả mắt.
-“ Hàn Đăng, cậu đưa thư kí Hoàng về giúp mình được không???”
-“ Ừm!!! cậu đưa cô gái đó về trước đi!”
nói xong Kiều Nhất Trung bế bổng Hạ Cúc vào xe rồi đi thẳng về Kiều Gia còn anh thì nói là đưa cô về nhưng anh lại kéo ghế ngồi xuống.
-“ Thích uống rượu lắm sao???”
-“ Rượu của tôi!!!”
-“ Thật là mất hết hình tượng, đứng lên đi tôi đưa cô về!!!!”
“ Ai thèmmmmmm...”
-“ Say còn ngang ngược....”
thấy anh nói vậy cô đứng phắt dậy tay còn chỉ thẳng vào mặt anh.
-“ Đồ đáng ghét!!!”
nói xong chân của cô đứng không nổi tý nữa thì ngã ra đất nhưng cũng may có anh đỡ lại, hơi thở nóng ấm cộng chút men phả vào cổ bất giác tim anh bỗng loạn nhịp.
Bế được cô vào xe cũng mệt bở cả hơi tai vì cô giãy dụa không ngừng.
Ngồi yên trong xe một lát cô bắt đầu ngủ ngon lành mặc kệ sự đời.
Đây cũng là lần đầu anh chứng kiến cảnh cô