Hạ Cúc nghe không sót một từ nào, nhưng chỉ biết im lặng vì cô ấy nghĩ rằng Kiều Nhất Trung chỉ đang trêu đùa cô ấy mà thôi.
-“ Sao không trả lời??? im lặng coi như là đồng ý nha!!!”
-“ Anh đùa tôi hả???”
-“ Em nghĩ tôi thích đùa lắm sao???”
-“ Không phải thế nhưng hôn nhân là việc đại sự tôi không thể tuỳ tiện đồng ý!!???”
-“ Chẳng lẽ em từ chối tôi để đi lấy một người đàn ông khác làm chồng sao???”
-“ Tôi không có, mà cũng chẳng ai chịu lấy tôi đâu!”
-“ Em vừa từ chối tôi còn gì, giờ tôi hỏi lại lần nữa em có đồng ý kết hôn với tôi không???”
-“ Vậy anh có yêu tôi không?”
nghe đến đây Kiều Nhất Trung ngập ngừng, thật sự anh ta cũng không rõ tình cảm của bản thân mình hiện giờ đối với Hạ Cúc có phải tình yêu không nữa, thấy anh ta không trả lời Hạ Cúc cười khổ.
-“ Hôn nhân không có tình yêu thì sẽ như thế nào đây, một người cố gắng là không đủ đâu, thế nên anh đừng lấy điều đó ra đùa giỡn tôi nữa, không vui chút nào cả!!!”
Hạ Cúc nói xong cũng cố đứng dậy nhưng phần dưới lại ê ẩm khiến cô ấy khó mà đứng vững được, Hạ Cúc run rẩy bước từng bước đi vào nhà tắm, nhìn dáng người nhỏ bé của cô ấy Kiều Nhất Trung bỗng thấy đau lòng nhưng câu hỏi ấy khiến anh ta mơ hồ những lời muốn nói lại không thể nói ra.
Hạ Cúc chốt cửa rồi ngồi trong đó nước mắt cứ thế thi nhau rơi xuống, chẳng hiểu sao lúc này cô ấy lại cảm thấy tủi thân đến lạ.
Nhưng sau nhiều biến cố Hạ Cúc cũng đã dần mạnh mẽ hơn cô ấy biết che giấu cảm xúc hơn nhưng che giấu thế nào cũng không thể qua được mắt cô.
Thấy Hạ Cúc ở bên trong đã lâu, Kiều Nhất Trung lo lắng đi đến mở cửa.
-“ Tôi...tôi đã khoá cửa kia mà????”
-“ Em quên đây là nhà tôi sao??? nhưng tại sao lại khóc???”
-“ Tôi không có!!!”
-“ Em nói dối không giỏi đâu!!! đúng là tôi chưa thể phân định được tình cảm của mình nhưng em có thể cho tôi thời gian được chứ?????”
-“ Nếu anh thấy áy náy về chuyện đêm qua thì không cần đâu, tôi ổn mà!!!”
-“ Nhưng tôi thì không ổn, không nói nhiều nữa em thay đồ đi chúng ta cùng đến gặp bố mẹ vợ thôi!!!!”
-“ Bố mẹ vợ????”
-“ Chẳng lẽ em không muốn gặp ba mẹ mình sao???”
-“ Anh nói thật chứ????”
-“ Tôi chưa bao giờ đùa với em cả!!!”
vì quá vui mừng nên Hạ Cúc chạy đến ôm chầm lấy Kiều Nhất Trung, nhận được cái ôm bất ngờ anh ta không khỏi vui mừng.
-“ Một cái ôm là chưa đủ đâu mèo con!!!???”
-“ ờm...!tôi ...!tại tôi vui quá thôi!!!”
-“ Tối nay tôi muốn nhiều hơn nhé!!!”
-“ Lưu manh!!!!”
-“ Vì em cả đó!!! hahaha”
-“ Không đùa với anh