-“ Tôi làm gì kia chứ???”
Kiều Nhất Trung xoay người Hạ Cúc về phía anh ta, mặt đối mặt khiến cô ấy ngượng ngùng.
-“ Từ lần sau không được làm như thế nữa!!! có biết tôi lo lắng lắm không hả?”
-“ Anh sợ tôi sẽ lấy vết thương này ra để đòi anh bồi thường sao??? haha”
-“ Tôi nghiêm túc đó!!!”
-“ Anh ghét tôi như vậy sao lại lo lắng cho tôi kia chứ??? thật chẳng giống anh chút nào???”
-“ Tôi không hề ghét em, trước đây là tôi hiểu nhầm một số chuyện mà thôi!!!”
-“ Thôi được rồi dù gì thì anh cũng đã giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều nên tôi cũng phải trả ơn cho anh chứ, vết thương này cũng có đáng là gì đâu chỉ là vết bầm tím thôi, mấy hôm là khỏi ấy mà.”
-“ Đừng nghĩ đến việc trả ơn được không???”
-“ Thế thì anh đừng ép tôi làm bạn gái danh nghĩa hay vợ sắp cưới của anh nữa nhé!!!”
-“ Thế làm bạn gái thật thì sao??? em đồng ý chứ???”
-“ Kiều Tổng??? đùa nhiều không hay đâu!!!”
-“ TÔI YÊU EM!”
Hạ Cúc trợn tròn hai mắt nhìn anh ta, tai cô ấy như bị ù đi, Hạ Cúc hoang mang tột độ.
-“ Tôi biết là khó tin ngay cả bản thân tôi cũng thấy thế, nhưng mà em biết không khi thấy em bị thương như vậy lòng tôi đau lắm, tôi giận bản thân vì không bảo vệ được em, trước đây là tôi không hiểu rõ tình cảm của mình nhưng bây giờ tôi đã xác định được trái tim này chỉ thuộc về em mà thôi.
Hạ Cúc đừng rời xa tôi có được không?”
nghe Kiều Nhất Trung nói đến đây nước mắt Hạ Cúc cũng đã thi nhau chảy xuống, nhưng đây là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Phải! cô ấy đã đợi ngày này rất lâu rồi, cuối cùng thì Kiều Nhất Trung cũng đã đáp lại tấm chân tình của cô ấy.
Dù phải đợi rất lâu nhưng nó không hề muộn màng.
Hai tay Hạ Cúc đặt nhẹ lên khuôn mặt ưu tú của Kiều Nhất Trung miệng thì thầm nói nhỏ
-“ Anh nói lại câu vừa rồi đi!!!!”
-“ Em dám trêu trọc tôi sao? gan em lớn hơn rồi đó!!! phải phạt mới được...”
nói xong Kiều Nhất Trung không trần trừ mà hôn mạnh vào bờ môi đỏ mọng của Hạ Cúc kêu “Chụt” một tiếng.
Nhưng Hạ Cúc vẫn không chịu thua mà còn cố tình trêu trọc lại anh ta, cô ấy choàng hai tay sau gáy Kiều Nhất Trung rồi giả vờ áp sát môi mình vào hôn nhưng khi Kiều Nhất Trung tiến gần thì cô ấy lại cố tình đẩy ra.
-“ Em nhử tôi???? là em trêu trọc tôi trước đó!!!”
thấy Kiều Nhất Trung nói thế Hạ Cúc liền có chút sợ, hình như cô ấy đã đùa hơi quá rồi thì phải.
-“ Giám đốc Kiều, em...!em đang bị thương!”
-“ Muộn rồi!!!”
Kiều Nhất Trung áp sát Hạ Cúc vào bờ ngực của anh ta.
Nụ hôn cuồng nhiệt đến mức Hạ Cúc khó mà dứt ra được, lưỡi của anh ta cứ thế len lỏi mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô ấy, nước bọt của cả hai cũng đã hoà làm một, Kiều Nhất Trung kéo bên váy còn lại của Hạ Cúc xuống để lộ ra bộ ngực to tròn trắng mịn.
-“ Em ăn gì nuôi nó mà to đến vậy???”
Hạ Cúc ngại ngùng che mặt lại, Kiều Nhất Trung cũng nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ trên người, Hạ Cúc nhân cơ hội định trốn nhưng bị Kiều Nhất Trung kéo lại khiến cô ấy ngã nhào xuống giường.
-“ Định trốn sao???? đêm nay em sẽ không thoát khỏi tôi đâu!”
nói xong anh ta lại tiếp tục áp sát thân mình mà hôn Hạ Cúc, chiếc váy cũng bị anh ta cởi bỏ rồi vứt lăn lóc dưới sàn nhà, trên người Hạ Cúc chỉ còn lại chiếc quần ren màu đỏ.
Với thân hình này bảo sao Kiều Nhất Trung lại mê đắm đến như thế.
Kiều Nhất Trung bắt đầu di chuyển nụ hôn xuống bộ ngực căng tròn kia, một bên cắn mút, bên còn lại thì không ngừng xoa nắn, chán