Tối đó Nhược Hằng chuẩn bị một bữa ăn hết sức thịnh soạn có cả nến và rượu vang, tất cả đều là chủ ý của cô ta cũng là kế hoạch mà cô ta dàn dựng sẵn.
Về đến dinh thự, Hàn Đăng khá bất ngờ nhưng rồi cũng vui vẻ thuận theo ý Nhược Hằng.
Sau khi tắm rửa xong anh bước xuống bàn ăn nhưng Nhược Hằng nằng nặc đòi mang đồ ra ban công cạnh thư phòng của anh.
Không một chút do dự, một chiếc bàn ăn được người làm chuẩn bị ngay sau đó.
-“ Không biết hôm nay là dịp gì mà em lại có nhã hứng chuẩn bị thịnh soạn như vậy?”
-“ Chỉ là lâu rồi chúng ta chưa đi ăn riêng với nhau, hôm nay thời tiết khá đẹp em muốn bày biện lãng mạn một chút!!!”
-“ Có cả rượu sao???”
-“ Dĩ nhiên, rượu sẽ giúp món ăn tăng thêm hương vị mà...”
-“ Nhưng đừng uống nhiều quá, em sẽ say đó!”
-“ Anh chê em không biết uống sao???”
-“ Chỉ là uống nhiều không tốt mà thôi!!!”
-“ Em biết rồi!!! nào chạm cốc chút đi!!”
hai người vừa ăn vừa uống, hết ly này đến ly khác, anh cũng không dám từ chối vì sợ Nhược Hằng giận mà mất vui.
Rượu hôm nay khá mạnh nên Hàn Đăng cảm thấy hơi rát cổ, tiện có cốc nước trên bàn anh cầm lấy uống liền một hơi.
Nhược Hằng thấy thế thì không khỏi phấn khích vì nước đó là do cô ta “chuẩn bị” sẵn.
Không lâu sau người anh có hiện tượng nóng dần lên, Nhược Hằng thấy thuốc bắt đầu có tác dụng nên cố tình cầm ly rượu qua phía anh, không chỉ thế cô ta còn bạo gan ngồi lên đùi anh, chà chà bộ ngực đẫy đà vào cánh tay anh, Nhược Hằng uống chọn một ngụm rượu rồi cúi xuống hôn vào môi anh.
Lúc này đầu óc Hàn Đăng như mất hết lý trí, không một chút kháng cự anh liền ghì chặt lấy cô ta rồi hôn ngấu nghiến, nụ hôn vừa mạnh bạo vừa cuốn hút, lần đầu tiên Nhược Hằng cảm thấy anh có sức hút mãnh liệt như vậy.
Anh bế cô ta đi thẳng vào thư phòng nhưng môi của cả hai vẫn quấn chặt không rời, Nhược Hằng nhanh trí cởi bỏ quần áo trên người anh, cơ bắp sáu múi quần quận hiện ra trước mắt, thứ mà cô ta ngạc nhiên hơn cả là phần dưới đang ***** **** kia, bất giác Nhược Hằng thấy tiếc hùi hụi vì không được tiếp xúc cơ thể với anh sớm hơn, đang đê mê trong nụ hôn cháy bỏng thì anh bỗng nhiên dừng lại rồi nằm vật xuống giường, thì ra trong cốc nước mà anh uống Nhược Hằng còn cho vào đó một lượng nhỏ thuốc mê.
Dù tiếc nhưng cô ta vẫn phải hoàn thành kế hoạch trước mắt.
-“.
Cứ lo việc trước mắt đã, sau này anh ấy là chồng mình thì “thưởng thức” cũng không muộn.
Không ngờ Hàn Đăng lại cuốn hút mê người đến thế....”
cô ta kéo anh nằm ngay ngắn lại rồi cứ thế cởi bỏ hết quần áo của hai người ra.
Cô ta còn cẩn thận rạch một đường nhỏ ở tay cho máu chảy xuống ga giường và vờ như anh đã lấy mất đi lần đầu của cô ta vậy.
Đúng như ý cô ta, Hàn Đăng không thể không tin vì anh nhớ được bản thân anh đã chủ động hôn Nhược Hằng, còn Nhược Hằng thì giả bộ uỷ khuất khiến anh cảm thấy vô cùng lúng túng.
-“ Nhược Hằng là lỗi của anh, có lẽ hôm qua anh uống hơi nhiều...”
cô ta vẫn không nói gì, cứ thế rời khỏi giường và nhặt lại từng món đồ vứt sõng soài dưới sàn nhà.
Đúng là xuất sắc từ lối diễn cho đến bối