Bộ đồ bơi của Mạnh Ninh thoạt nhìn hơi bảo thủ.
Vải đen, cổ tròn, viền ôm lên đến cổ, khoá kéo kín kẽ.
Trong tất cả các màu quần áo, màu đen là gầy nhất. Dù vậy, khi nhìn thấy cô, Lưu Mộng Điềm không khỏi cảm thán, “Chị ăn gì mà to vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt, dừng lại trên ngực Mạnh Ninh.
Xuống chút nữa, là cơ bụng của cô. Bộ đồ bơi được thiết kế trống khoảng eo, để lộ vòng eo săn chắc của Mạnh Ninh.
Lưu Mộng Điềm ngưỡng mộ: “Làm thế nào em mới có thể giống chị, chỗ cần thịt thì đầy thịt, chỗ không cần thịt thì không có miếng thịt nào?”
Mạnh Ninh tưởng tượng ra khung cảnh đó, “Thật doạ người.”
Cô ấy cười, “Ai da, là ý kia cơ, chị hiểu mà.”
Mạnh Ninh đóng cửa tủ, lấy khăn tắm che mặt lại.
Lưu Mộng Điềm vén khăn lên, rời khỏi phòng thay đồ cùng cô, “Em nói thật đó, dáng người chị rất đẹp. May là sáng sớm không có chàng trai nào chạy đến bể bơi, nếu không, bọn họ chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm vào chị, tìm cách xin phương thức liên lạc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh chế giễu: “Giống như cách em xin phương thức liên lạc của người đàn ông kia sao?”
“Thì…” Suy cho cùng vẫn là một cô gái nhỏ, da mặt mỏng, ấp úng vài câu không nói nên lời. Một lúc sau, cô ấy như nghĩ ra điều gì đó, vỗ vai Mạnh Ninh, “Em nói cho chị, thân hình của người đàn ông đó cũng siêu đỉnh!”
“Em cũng nhìn người ta chằm chằm như nhìn chị?”
“Không lộ liễu đến thế.” Cô ấy tự tin nói.
Ánh ban mai bên ngoài cửa kính sát đất, nước bể bơi xanh nhạt trong vắt, trong bể có người đang bơi lội, nước mắt tung toé từng đợt.
Lưu Mộng Điềm nói: “Là anh ấy đó, đợi lát nữa chị sẽ biết, thân hình đó đúng là cực phẩm. Em dám tin rằng, chị sẽ lập tức crush người ta.”
Mạnh Ninh cố tình hỏi: “Crush khuôn mặt hay dáng người anh ta?”
Kể từ khi du học trở về, Mạnh Ninh hiếm khi nói tiếng Anh, nhập gia tuỳ tục, huống hồ ngôn ngữ mẹ đẻ của cô là tiếng Trung. Có điều, trong vòng bạn bè của cô, có không ít người sau khi trở về nước, nhất thời không quen, thi thoảng dùng tiếng Trung và tiếng Anh đan xen. Cô nghe xong không có cảm giác gì, nhưng khi bản thân nói, lại có cảm giác kỳ lạ làm sao.
Lưu Mộng Điềm: “Cả hai.”
Mạnh Ninh cười: “Chị không tranh với em, em rung động một mình đi.”
Lưu Mộng Điềm hào phóng: “Em có thể nhường cho chị.”
Cô ấy lắc đầu thở dài, “Dù sao em vẫn còn trẻ, sau này sẽ gặp nhiều soái ca hơn. Nhưng chị thì… không còn trẻ nữa rồi, ngộ nhỡ bỏ qua thì tìm đâu ra nữa?”
“……”
Con bé đang chế giễu tuổi tác của cô!
Một cô gái trẻ, thẳng thắn và gan dạ, rất khó khiến người ta ghét cho được.
Mạnh Ninh kéo khăn tắm che mặt, giả bộ thẹn quá hoá giận: “Chị mới 24, còn rất trẻ đó, được chưa…”
“Nhưng em mới 20.”
“……”
Cả hai cười nói vui vẻ.
Sảnh hồ bơi vắng lặng, âm thanh cười đùa của hai cô gái vang lên như tiếng chuông.
Mặt nước trong suốt đè nén niềm vui trong giọng nói của bọn họ, truyền vào bên tai Giang Trạch Châu, trở nên huyên náo và nặng nề.
Vừa bơi đến bờ, đầu anh nhô lên khỏi mặt nước, còn chưa kịp điều chỉnh lại hơi thở thì một trong hai cô gái đã bị trượt chân, nghiêng người, rơi xuống bể bơi.
“Tõm” một tiếng.
Nước bắn tung toé.
Bọt nước bắn vào khuôn mặt không biểu cảm của Giang Trạch Châu.
Trên bờ vang lên một tiếng hét thất thanh: “----Mạnh Ninh!”
Lưu Mộng Điềm không biết bơi, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, tìm một huấn luyện viên bơi lội.
Giang Trạch Châu không chút do dự, nhắm mắt lặn xuống nước, bơi đến hướng đang có người vùng vẫy.
Mạnh Ninh biết bơi, chỉ là chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến cô nhất thời quên hết kỹ năng bơi lội của mình.
Trên bờ có nước, cô đứng không vững, trượt chân ngã xuống bể. Trong tiềm thức, nỗi hoảng sợ chiếm lấy tâm trí cô, cô không kịp phản ứng, trực tiếp sặc một ngụm nước.
Áp lực nước khiến tai cô ù đi, cổ họng nghẹn lại. Trong hồ bơi trong veo, có một bóng người to lớn đang lại gần cô.
Càng lúc càng gần.
Cho đến khi-----
Người đàn ông đặt hai tay lên eo cô, đồ bơi khoét eo, năm ngón tay anh dính chặt vào làn da lộ ra của cô. Chỉ dùng chút sức, đã có thể ôm chặt cô, để cô dựa vào người anh.
Khao khát sống sót của Mạnh Ninh khiến cô xích lại gần anh hơn.
Hai tay cô vùng vẫy, vòng qua cổ anh, như bám vào sợi rơm cứu mạng.
Sau vài phút-----
Một nam một nữ, hai cơ thể dính chặt vào nhau, nổi lên mặt nước.
Mạnh Ninh gục đầu vào vai anh, ho khan mấy tiếng, không khí trong lành tràn vào cổ họng.
Phải một lúc lâu, cô mới định thần trở lại, nhận ra khoảng cách giữa hai người, gần gũi quá mức.
Gần đến mức, cô có thể cảm nhận cơ ngực phập phồng của anh.
Cô bám chặt trên người anh giống như một con gấu túi.
Ngay khi cô đang nghĩ cách thoát khỏi người đàn ông, thì bên tai vang lên một chất giọng lạnh lùng quen thuộc.
----- “Đã ổn hơn chưa?”
Đầu óc Mạnh Ninh thoáng chốc trở nên trống rỗng, ngay cả động tác đẩy vai anh cũng dừng lại.
Là Giang Trạch Châu.
Là Giang Trạch Châu đang ôm cô.
“Mạnh Ninh?”
Hồi lâu không thấy cô trả lời, Giang Trạch Châu tưởng cô xảy ra chuyện gì, bèn đặt tay lên eo cô, kéo cô ra khỏi vòng tay mình.
----- Hai cơ thể dính chặt, trở thành mặt đổi mặt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nước chảy trên khuôn mặt Giang Trạch Châu, con ngươi vốn đen như mực càng trở nên sâu thẳm.
“Có thể lên tiếng không?”
Tư thế này quá thân mật, không khác nào đôi tình nhân đang tắm với nhau.
Mạnh Ninh chật vật tìm lại giọng nói của mình, “Có thể.”
Vừa lên tiếng, cô nhận ra giọng mình khàn đặc, nghe mà cô muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Giang Trạch Châu: “Nói được là tốt rồi.”
Mạnh Ninh đỏ mặt, bối rối gật đầu.
Anh nói thêm: “Tôi buông tay rồi.”
Mạnh Ninh: “Hả?”
Bàn tay đỡ cô nổi trên mặt nước chợt buông ra, Mạnh Ninh không kịp chuẩn bị, cả người mất cảnh giác trượt xuống nước. Lúc cằm chìm xuống nước, đôi bàn tay đó lại dang ra đỡ lấy cô.
Giữa hai người có sự chênh lệch đáng kể về chiều cao, mà trên mặt nước, Giang Trạch Châu chỉ muốn đỡ cô dậy, nhưng dưới tình huống cấp bách, đôi tay không tự chủ được mà đặt ở vị trí nào đó. Nếu bạn có đọc ở trang copy xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình nhé.
Ngăn cách một lớp vải.
Lòng bàn tay có cảm giác mềm mại hơn, không giống như tiếp xúc với da thịt, mà là một nơi nào đó căng đầy.
Nhận ra vị trí đặt tay của anh, cả hai người đều sững sờ.
Nước vốn bình lặng, lại nổi sóng.
Giang Trạch Châu thu tay về.
Mạnh Ninh cũng lùi sau, lưng dựa vào thành bể. Cô liếc trái nhìn phải, nhưng không dám đối diện với Giang Trạch Châu. Cả người như bị giật điện, cảm xúc tê dại lan truyền khắp tứ chi.
Tình trạng của Giang Trạch Châu, cũng không khá hơn cô là bao.
Mặt nước mát lạnh, thứ anh đang nắm trong lòng bàn tay là nước, nhưng nhiều hơn, là mồ hôi.
Một hồi lâu, không ai lên tiếng.
Mạnh Ninh vừa mở miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh, đã nghe thấy tiếng chân vội vã cách đó không xa.
Lưu Mộng Điềm chạy đến hết hơi, “Bạn tôi, bạn tôi rơi xuống nước rồi.”
Huấn luyện viên tìm kiếm trong bể bơi một lúc, không thấy có người nào chết đuối cả, “Cô gạt tôi hả?”
Lưu Mộng Điềm nhìn qua, phát hiện Mạnh Ninh đã được cứu lên, gãi gãi đầu: “Cô ấy… được cứu lên rồi, thật xin lỗi.”
Thấy người vẫn ổn, huấn luyện viên thở phào nhẹ nhõm, “Nếu không sao thì tôi về đây.”
Sau khi huấn luyện viên rời đi, Lưu Mộng Điềm ngồi xổm trên bờ, “Chị vẫn ổn chứ?”
Mạnh Ninh nặn ra một nụ cười: “Ừm.”
Nghe thấy giọng nói