Não bộ của Giang Trạch Châu nhanh chóng chuyển động, Mạnh Ninh và Mạnh Hưởng, đều mang họ Mạnh. Một tiếng “chị”, rõ ràng không phải cách xưng hô giữa hai người yêu nhau. Là một người đàn ông, anh hiểu rõ bản chất giống loài của mình ----- một người đàn ông có hứng thú với một người phụ nữ, nhất định sẽ không gọi ra hai từ chị gái.
Huống hồ, đây chỉ có một từ duy nhất --- chị.
Hơi thở nghẹn ứ trong lồng ngực lập tức tiêu tan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy mối quan hệ đã bại lộ, Mạnh Hưởng dũng cảm tiến lên vài bước, đứng giữa Giang Trạch Châu và Mạnh Ninh, ngữ khí ngang ngược, “Giang tổng, Mạnh Ninh chính là chị gái tôi. Anh đừng cho rằng chị tôi xem mắt với anh bởi vì không tìm được bạn trai, ngược lại, đàn ông theo đuổi chị ấy có quá nhiều. Đầu năm nay, đàn ông muốn xem mắt với chị ấy, có thể nói là xếp hàng dài từ đây đến Pháp.”
“……”
“……”
Mạnh Hưởng đối mặt với Giang Trạch Châu, quay lưng với Mạnh Ninh.
Lời nói vừa dứt, trầm mặc vài giây, góc áo của anh bị người khác kéo mạnh. Mạnh Hưởng nghiêng đầu, nghiến răng hạ thấp giọng, “Chị, làm gì thế? Những gì em nói đều là sự thật.”
Hàng lông mày của Giang Trạch Châu toả ra khí lạnh, “Vậy sao?”
Nhưng Mạnh Hưởng có mắt như mù, chỉ một lòng muốn giữ thể diện cho chị gái. Vì thế, cậu lớn tiếng đáp: “Không sai, người có đầy đủ mọi điều kiện như ông chủ, cũng mặc cho chị ấy chọn lựa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Trạch Châu cười: “Dựa vào điều kiện của cô ấy, quả thực, tôi thích hợp với cô ấy vô cùng.”
Mạnh Hưởng: “Phải không, tôi cũng nghĩ thế đó.”
Xem ra, hai người nói chuyện rất ăn khớp.
“---Mạnh Hưởng!” Ngay khi Mạnh Hưởng chuẩn bị khoe có bao nhiêu người theo đuổi Mạnh Ninh, Mạnh Ninh đã ngắt lời cậu. Sau đó, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Mạnh Hưởng, cô lướt qua Mạnh Hưởng, đi tới bên cạnh Giang Trạch Châu.
“Giang Trạch Châu, anh ấy là…” Mạnh Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ dùng thân phận này để giới thiệu anh, giọng nói hơi run lên, mỗi từ thốt ra đều mềm mại như bông gòn, “---Bạn trai chị.”
Ba từ không nặng không nhẹ, tựa như một hòn đá rơi xuống vực sâu, gợn lên từng đợt sóng.
Nụ cười của Giang Trạch Châu phảng phất sự mãn nguyện.
Còn khoé miệng Mạnh Hưởng đông cứng lại, ngước mắt nhìn lên, không thể tin được: “Cái gì?”
Trước lạ sau quen.
Mạnh Ninh cười nhẹ: “Giang Trạch Châu là bạn trai chị.”
Sắc mặt Mạnh Ninh lúc xanh lúc đỏ, thập phần lúng túng, nhìn rất đáng yêu.
Mạnh Ninh nhét hộp bánh quy vào tay cậu, giúp cậu giải vây, “Trốn làm lâu quá không tốt đâu, mau lên đi.”
Mạnh Hưởng nhận lấy hộp bánh quy, vội nói: “Em đi đây, chị.”
Xoay người tiến lên vài bước, rồi lại quay về, cậu ngại ngùng và chật vật nặn ra hai chữ: “Giang tổng.”
Gần đến giờ tan sở, sảnh toà nhà tấp nập người ra kẻ vào.
Giang Trạch Châu kéo Mạnh Ninh sang một bên, chậm rãi lên tiếng, “Sao em không nói với tôi, rằng em trai em làm việc ở đây?”
Mạnh Ninh: “Nói rồi thì anh có thể chiếu cố thằng bé sao?”
Lúc này, Giang Trạch Châu mới nhận ra, cô có rất nhiều những biểu hiện nhỏ khác. Ví dụ như bây giờ, bướng bỉnh như trẻ con.
Anh nói: “Tôi sẽ tăng thêm lượng công việc cho cậu ta.”
Mạnh Ninh trừng mắt: “Làm gì có ai như anh chứ?”
Giang Trạch Châu nói: “Cậu ta cần kinh nghiệm, cần tiếp xúc với nhiều môi trường hơn. Như thế, bước đi trong tương lai sẽ thuận lợi hơn chút.”
Mạnh Ninh mím môi, “…Ồ.”
Màn đêm buông xuống, cửa sổ kính sát đất phản chiếu cảnh đêm nhộn nhịp của thành phố, đèn neon lộng lẫy dải sáng khắp nơi như một thước phim.
Giang Trạch Châu hỏi cô: “Người em hẹn tối nay, là Mạnh Hưởng?”
Mạnh Ninh: “Ừm.”
Giang Trạch Châu: “Tôi còn tưởng là với con gái.”
Không khí phảng phất mùi giấm.
Khiến Mạnh Ninh nhớ đến nội dung của bản hợp đồng, điều mục thứ hai, tránh tiếp xúc với người độc thân khác giới. Nhưng: “Mạnh Hưởng là em trai tôi, tôi không xem như vi phạm hợp đồng, phải không?”
Giang Trạch Châu phối hợp: “Không vi phạm.
Mạnh Ninh mỉm cười.
“Nhưng có phải, chúng ta cũng nên tính sổ với nhau không?” Giang Trạch Châu tiến lên một bước, cằm kề sát trán cô, đôi mắt đen láy đặc biệt áp chế, “---Trước đây, tôi tưởng rằng em và cậu ta xem mắt, em cũng không phủ nhận?”
Mạnh Ninh ngập ngừng, hồi lâu sau, vô thức nói ra một câu. Nếu bạn có đọc ở trang copy xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình nhé.
“…… Xin lỗi.”
“Mạnh Ninh, tôi đã nói, tôi không cần em cảm ơn, cũng không cần em xin lỗi.”
Mạnh Ninh ngây người, “Vậy anh cần gì?”
Đôi mắt sâu thẳm như màn đêm của Giang Trạch Châu hơi nhíu lại, lộ ra ý cười. Anh nhàn nhạt nói: “Giúp tôi một việc.”
“Việc gì?”
Đầu cô rung lên hồi chuông cảnh báo, cho rằng sẽ là những chuyện lớn lao lắm. Nào ngờ, anh nhẹ giọng nói, “Carvat của tôi hình như lệch rồi, em giúp tôi chỉnh lại đi.”
Lông mi Mạnh Ninh run lên, hai người đứng đối diện, chiều cao chênh lệch rõ ràng. Ngay khi cô mở mắt, liền nhìn thấy yết hầu của anh.
Nhìn xuống bộ tây trang anh vận, áo sơ mi trắng đeo carvat màu đen, đúng như anh nói, quả thật bị lệch.
Giang Trạch Châu trầm giọng: “Có thể không?”
Hơi thở lan đến tai cô, bao trùm cảm giác nóng bức tê tái.
Mạnh Ninh đột ngột ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Giang Trạch Châu --- lạnh lùng, ung dung và kiên định.
Mạnh Ninh: “Anh…”
Giang Trạch Châu: “Có thể không?”
Mạnh Ninh không thể chống cự.
Trên khung cửa kính sát đất bên cạnh, phản chiếu hai bóng hình thân mật của hai người.
Giang Trạch Châu đứng bất động tại chỗ, mặc cho Mạnh Ninh đưa tay chỉnh trang.
Khoảng cách quá gần, không thể chắc chắn được rốt cuộc đã điều chỉnh đúng hay chưa. Mạnh Ninh buông tay, lùi sau hai bước, đánh giá một lượt rồi lại tiến lên, vươn tay chỉnh lại.
Vẻ mặt của cô tập trung và nghiêm túc, trong sạch đến mức khiến Giang Trạch Châu không thể không kìm nén dục vọng đang lan tràn khắp cơ thể.
Xong xuôi, Mạnh Ninh nói: “Được rồi.”
Giang Trạch Châu: “Ừm.”
Mạnh Ninh hỏi: “Tối nay có tiệc xã giao sao?” Mà phải chỉnh trang lại quần áo.
“Hẹn ăn tối với nhà đầu tư.” Giang Trạch Châu nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, lông mày hiện lên tia bất lực, “Có lẽ tôi