Người của trường đua vẫn đang kiểm soát sân bãi, mọi người thay quần áo xong, đều ngồi trong phòng thay đồ để chờ thông báo, không vội vàng ra ngoài.
Phòng thay đồ của nam và nữ được ngăn cách bởi một bức tường.
Chủ đề thảo luận của đám con trai, quanh đi quẩn lại cũng chỉ vài cái. Dáng người ai nấy đều cao ráo, khí thế thì không ai chịu thua ai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thấy chưa, người anh em, đây là cơ bụng.”
“Ái chà, có cơ bụng là ghê gớm lắm hả? Anh đây cao 1m82, hơn cậu hẳn 2cm.”
Nội dung tiếp theo trở nên khó hiểu hơn, giọng điệu bỡn cợt kéo dài, thật không đâu vào đâu.
Phòng thay đồ nữ thì là một câu chuyện khác.
Các cô gái nói chuyện với nhau nhẹ nhàng, cơ bản đều là hỏi những câu như “Trước kia cô từng ngồi xe đua chưa”, “Bộ quần áo này của cô mặc như thế nào”, “Chiếc áo này xấu quá” và các vấn đề tương tự.
Hài hoà theo cách khác nhau.
Mạnh Ninh thay quần áo xong, đi ra mở tủ, kiểm tra xem có tin nhắn nào chưa đọc trên điện thoại hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nào ngờ, thật sự có một tin từ Giang Trạch Châu: [ Thay xong quần áo chưa? ]
Mạnh Ninh: [ Thay xong rồi. ]
Dừng một chút, cô lịch sự hỏi lại: [ Anh thay xong rồi sao? ]
Giang Trạch Châu: [ Ừm, ra ngoài không? ]
Mạnh Ninh: [ Trường đua đã chuẩn bị xong chưa? ]
Giang Trạch Châu: [ Không rõ. ]
Mạnh Ninh khẽ cắn môi dưới, ngón tay chạm vào bàn phím chợt dừng lại trên không trung, cách màn hình chừng 1cm.
Giang Trạch Châu: [ Em không chán sao? ]
Đua xe khác với bất kỳ ngành nghề nào, nó tượng trưng cho khát vọng chinh phục sự hoang dã. Và tay đua điều khiển chiếc xe, là người có hormone tràn đầy sự kích thích. Đó là lý do tại sao, bên cạnh các tay đua, không bao giờ thiếu những người khác giới.
Các cô gái trong phòng thay đồ, cơ bản đều là đến cùng với các tay đua của câu lạc bộ, không phải bạn gái thì là đối tượng tán tỉnh. Trước khi đến trường đua, đã cùng nhau ăn một bữa cơm, có chủ đề nói chuyện chung. Đến đây rồi, vẫn tiếp tục bàn luận về chủ đề đó.
Dùng một từ không thích hợp để nói, thì Mạnh Ninh là một con cá lọt lưới.
Mạnh Ninh: [ Nghịch điện thoại một lúc là được. ]
Giang Trạch Châu: [ Tôi rất chán. ]
Anh không cho cô cơ hội từ chối: [ Ra ngoài nói chuyện với tôi. ]
Mạnh Ninh bất lực cười một cái, đồng ý: [ Được. ]
Đẩy cửa phòng thay đồ ra, không ngờ Giang Trạch Châu đã sớm đứng ở ngoài hành lang. Nghe thấy động tĩnh, anh quay người lại, ánh mắt nhìn về phía cô từ trên xuống dưới một lượt, “Sao em lại chọn bộ đồ đua này?”
Lúc chọn đồ, đối phương đều không có mặt, không ngờ hai người lại chọn trang phục giống hệt nhau. Chỉ khác là, một bộ dành cho nam, một bộ dành cho nữ.
Mạnh Ninh có chút ngượng ngùng, “Tôi chọn bừa thôi.”
Ai mà biết được, lại mặc đồ đôi với anh.
Vẻ mặt Giang Trạch Châu vẫn bình thản như cũ: “Rất tốt, người yêu thì nên mặc đồ đôi.”
Mạnh Ninh im lặng một giây, nhịp tim vô thức đập nhanh.
Giang Trạch Châu quay đầu hướng ra bên ngoài, “Đi dạo nhé?”
Mạnh Ninh: “Được.”
Đối mặt với gió đêm, bọn họ đi đến khán đài cao vài chục mét. Trong trận giao hữu trước giờ đua xe của các cặp đôi, đã có hơn chục chiếc xe đua đậu trên đường đua. Giống như những con dã thú đang ngủ yên trong rừng sâu, tiếng gầm của động cơ cắt ngang bầu trời đêm, chỉ cần một tín hiệu thì ngay giây tiếp theo, nó sẽ giơ móng vuốt và nuốt chửng cả thế giới.
Các tay đua lần lượt bước ra, xen kẽ với nhân viên, ngồi vào ghế lái.
Mạnh Ninh tò mò: “Anh đã lái xe đua bao giờ chưa?”
Hôm nay có hai câu lạc bộ đến đây, Giang Trạch Châu chỉ nói về một bên, “Trước đây tôi thuộc câu lạc bộ này.”
Mạnh Ninh kinh ngạc, mí mắt khẽ run lên, “Cái gì?”
Giang Trạch Châu bật cười: “Rất khó tin sao?”
Đúng là rất khó tin.
Điều dễ dàng nhận thấy ở một tay đua là tính cách bất cần, ẩn dưới vẻ ngoài không màng thế sự là bản chất hoang dã, khó thuần phục. Tất cả những điều trên, Mạnh Ninh đều không thấy ở Giang Trạch Châu. Trong nhận thức của cô, Giang Trạch Châu là người trưởng thành và ổn định, cho nên mới có thể phát triển tư bản Hoa Duệ thành một trong những công ty đầu tư lớn nhất trong ngành.
Chỉ là, cô đã bỏ qua một điều, công ty của Giang Trạch Châu không chỉ là công ty đầu tư bình thường, mà là đầu tư mạo hiểm.
Đầu tư mạo hiểm, rủi ro cao, lợi nhuận cũng cao. Tương tự như việc đi cà kheo trên mép vách đá, bất cẩn một chút là rơi xuống vực sâu, muôn đời muôn kiếp không thể trở lại.
“Nói thế nào đây, có lẽ tôi đã quen với dáng vẻ mặc vest của anh hơn?”
“Mặc đồ đua rất lạ sao?”
“Không lạ.” Mạnh Ninh liếc anh một cái, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, “Rất đẹp.”
Giang Trạch Châu thu lại toàn bộ động tác nhỏ của cô vào đáy mắt, khẽ nhếch môi cười nhẹ.
_
Trận giao hữu sắp kết thúc.
Tiết mục quan trọng nhất tối nay, là đua xe đôi.
Mạnh Ninh và Giang Trạch Châu lần lượt lên xe, hơn chục chiếc xe tập trung ở điểm xuất phát, chuẩn bị khởi động.
Ba mươi giây đếm ngược.
Mạnh Ninh nhìn chằm chằm bảng đếm ngược, tay trái tay phải di chuyển khắp nơi, tìm một điểm tựa trong xe để giữ chặt. Bộ đua dày cộm, dễ dàng che đi đường cong trên cơ thể một người. Nhưng khi thắt dây an toàn, vẫn có thể nhìn thấy bộ ngực đầy đặn nhô lên của cô. Nếu bạn có đọc ở trang copy xong cũng nhớ qua trang gốc Luvevaland.co ủng hộ mình nhé.
Từ mái tóc đến đầu ngón tay, đều bộc lộ cảm xúc của cô ngay lúc này.
Căng thẳng đến mức nín thở.
Giang Trạch Châu cảm thấy buồn cười: “Tôi nói này, Mạnh Ninh---”
Bảng đếm ngược tạm dừng.
Giọng nói Mạnh Ninh run run: “Anh muốn nói gì?”
Giang Trạch Châu: “Đừng căng thẳng.”
Mức độ an ủi bằng không, Mạnh Ninh bật cười, “Ồ.”
Giang Trạch Châu nói: “Đã từng ngồi xe go-kart chưa? Đây cũng giống như vậy.”
Bảng đếm ngược, chỉ còn năm giây cuối cùng.
Mạnh Ninh bị lời nói của Giang Trạch Châu làm cho phân tâm, hơi quay đầu lại: “Xe go-kart có thể lái nhanh đến thế sao?”
Ba giây cuối cùng.
Giang Trạch Châu: “Em nghĩ, tốc độ cao nhất của xe tôi là bao nhiêu?”
Mạnh Ninh đoán: “300km/h?”
Một giây.
Động cơ nhen nhóm, toàn thân run rẩy.
Đèn lệnh bật sáng, một tiếng đùng vang lên---
Trong xe, Giang Trạch Châu nghe lời cô: “300km/h, không phải là không được.”
Chiếc xe giống như một con chim sợ hãi, bay đi trong tích tắc.
Các con trỏ của bảng điều khiển chuyển động nhanh chóng, tốc độ của chiếc xe lập tức tăng vọt lên 200km/h. Đến khúc rẽ, tốc