Trương Mạn Hy xuống xe bus trước Lâm Hạ Lam, vì một chân chưa thể đi được nên đi từ bến xe về nhà có chút chậm chạp hơn. Vừa về đến nhà, Trương Mạn Hy đã nhìn thấy Mạc Thiên Trúc đứng trước cửa nhà, tâm trạng cô có chút khó chịu, nhớ đến hôm nay cô đã rất mong ngóng Mạc Thiên Trúc đến nhưng cuối thì không thấy đâu.
"Mạn Hy, cậu sao vậy?" Mạc Thiên Trúc nhìn thấy Trương Mạn Hy chống nạng về thì hốt hoảng chạy đến hỏi han.
"Tớ không sao" Trương Mạn Hy cố ý muốn né tránh hai tay của Mạc Thiên Trúc đang muốn dìu cô.
"Không sao mà chân cậu lại như thế này, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
"Tớ nói tớ không sao. Nếu cậu đến thì sẽ biết" Trương Mạn Hy cau mày nói.
"Mạn Hy, tớ xin lỗi. Tớ đã hứa với cậu là sẽ đến nhưng cuối cùng lại thất hứa, nhưng tớ có việc đột xuất không thể đến đó được" Mạc Thiên Trúc giải thích.
"Vậy cũng tốt, ít nhất thì cậu không phải thấy tớ khi thất bại" Đối với Mạc Thiên Trúc, Trương Mạn Hy chưa bao giờ thất bại trong việc gì, bởi vậy Trương Mạn Hy luôn cố gắng hết sức để giữ vững điều đó.
"Mạn Hy, tớ xin lỗi" Mạc Thiên Trúc hơi bất ngờ khi biết Trương Mạn Hy thua trong trận đấu này, nhưng cô thấy trong lời nói của cậu ấy có đôi chút tức giận. Trương Mạn Hy chưa bao giờ tức giận với cô vậy nên đủ hiểu cậu ấy đã mong chờ cô đến như thế nào.
"Được rồi, tớ vào nhà đây" Trương Mạn Hy đi vào nhà, đóng cửa lại để Mạc Thiên Trúc ngây người đứng nhìn.
Trương Mạn Hy chống nạng ra trước bàn thờ ba mẹ mình, ánh mắt buồn bã cầm chiếc huy chương bạc đặt lên rồi cúi thấp người một hồi thay cho lời xin lỗi.
Vì phòng Trương Mạn Hy ở tầng hai nên chống nạng đi cầu thang có hơi khó khăn, cuối cùng khi lên được phòng mình cô dựa chiếc nạng gỗ ở cạnh giường rồi ngồi lên giường. Vì chân đau nên mọi thứ đều phải thật chậm rãi và nhẹ nhàng, điều này khiến Trương Mạn Hy có chút bực bội, nhất là trong lúc này.
Trương Mạn Hy nằm xuống, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, cô nhớ lại khuôn mặt ba mình, cô nhớ lại lời hứa cô đã hứa với ông, những kí ức khi ba dạy cô chơi bóng rổ từ khi rất nhỏ. Nước mắt tự nhiên lăn xuống, cô cảm thấy mình thật có lỗi vì không thể thực hiện lời hứa với ba, cô nằm đó trách móc bản thân mình rất nhiều. Thẫn thờ một hồi cô nhận ra giờ này lẽ ra cô đang chuẩn bị cơm tối, nhưng hôm nay cô nào còn tâm trạng ăn uống nữa.
Khi có tiếng chuông điện thoại vang lên, Trương Mạn Hy vẫn không hề để ý phải đến khi hồi chuông thứ hai vang lên cô mới mò mẫm tìm điện thoại. Là một dãy số lạ, Trương Mạn Hy nghe máy nhưng không nói gì, bên kia thì truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Cho hỏi đây có phải số điện thoại của chị Mạn Hy không vậy?" Lâm Hạ Lam lên tiếng.
"Phải" Trương Mạn Hy ngắn gọn trả lời.
"Chị Mạn Hy, em Hạ Lam đây" Lâm Hạ Lam vui mừng.
"Tôi biết, sao em có số tôi" Trương Mạn Hy nhớ không nhầm thì chưa cho Lâm Hạ Lam số điện thoại của mình.
" Bí mật, chị Mạn Hy, chị ăn gì chưa?" Lâm Hạ Lam hỏi.
"Chưa"
"Chị vẫn chưa mở balo sao?"
"Để làm gì?" Trương Mạn Hy thắc mắc hỏi, ngồi dậy lấy chiếc balo bên cạnh mở ra.
"Là em mua sao? Sao lại mua nhiều như vậy?" Trương Mạn Hy bất ngờ khi trong balo của mình có vài chiếc bánh và một chai nước.
"Em nghĩ tâm trạng chị hôm nay không tốt nhất định không muốn ăn gì, chân chị cũng bị thương nữa, xem ra đã đoán đúng rồi. Chị có thể ăn tạm mấy thứ đó" Lâm Hạ Lam nói.
"Em để vào túi tôi lúc nào?"
"Nhân lúc chị đang ngủ trên xe bus em đã để vào"
Trương Mạn Hy đến bó tay với em gái này, nhưng trong lòng lại nổi lên một sự vui vẻ.
"Chị ăn tạm mấy thứ đó đi, em phải cúp máy đây, mẹ em đang gọi cửa" nghe thấy tiếng mẹ gõ cửa, Lâm Hạ Lam liền nhanh chóng ngắt điện thoại.
"Ơ...này..." Trương Mạn Hy còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì đầu dây bên kia đã ngắt máy.
Trương Mạn Hy khóe miệng có hơi cong lên, bỏ mấy chiếc bánh ra ăn. Cô không thích đồ ngọt nhưng thấy mấy chiếc bánh này rất ngon.