Có lẽ vì đọc nhiều tiểu thuyết quá nên bộ truyện này cách mình viết hơi khác so với bộ trước, mọi người thông cảm nha
----------------------------------------------
"Hạ Lam, sao em lại gọi Trương tổng như vậy?" Thư ký Dương hơi ngạc nhiên vì Lâm Hạ Lam ngày đầu đến làm nhưng lại gọi Trương tổng như thể đã quen biết từ lâu.
"Không sao đâu thư ký Dương, cô Lâm Hạ Lam và tôi từng quen biết nhau trước đây" Trương Mạn Hy quay sang thư ký Dương cười nhẹ.
"Thì ra là vậy. Vậy Trương tổng chị và cô ấy nói chuyện một chút, em có việc phải đi" Thư ký Dương xin phép ra ngoài, điều này làm Lâm Hạ Lam hơi lúng túng.
Lâm Hạ Lam vẫn chưa hết bàng hoàng, cô đứng nghe Trương Mạn Hy nói câu:"từng quen biết trước đây" không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy đau nhói, Lâm Hạ Lam cúi đầu né tránh ánh mắt của Trương Mạn Hy.
" Cô Lâm Hạ Lam, rất vui được làm việc cùng cô, tôi là tổng giám đốc của Trương Ngọc. Mong sau này chúng ta sẽ cùng nhau làm việc thật tốt" Trương Mạn Hy đưa bàn tay ra phía trước ý muốn bắt tay với Lâm Hạ Lam, cô còn nhìn Lâm Hạ Lam cười nhẹ.
Lâm Hạ Lam nghe từng lời của Trương Mạn Hy nói ra đều cảm thấy đau đớn, hai người giờ đối với nhau thật giống như người dưng. Cô không hề nghĩ mình sẽ gặp Trương Mạn Hy ở đây, nhìn bàn tay chị ấy đưa ra trước mặt mình, Lâm Hạ Lam lưỡng lự, cô run rẩy đưa tay ra.
Trương Mạn Hy chủ động nắm lấy bàn tay của Lâm Hạ Lam, Trương Mạn Hy vẫn chỉ làm động tác bắt tay một cách bình thường của một người sếp và nhân viên.
"Mời cô ngồi, chúng ta có thể nói chuyện không?" Trương Mạn Hy tiến lại ngồi xuống ghế sofa và đưa tay chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.
Lâm Hạ Lam rất muốn từ chối nhưng thấy Trương Mạn Hy đã nhiệt tình như vậy, giờ cô từ chối cũng không phải phép nên cô từ từ di chuyển đến chiếc ghế. Trương Mạn Hy cầm bình nước, rót cho Lâm Hạ Lam một ly nước rồi để trước mặt cô. Thấy Lâm Hạ Lam vẫn còn đang né tránh mình Trương Mạn Hy thấy có chút buồn cười 'em ấy không nhất thiết phải sợ hãi như vậy chứ'.
Trương Mạn Hy mời Lâm Hạ Lam uống nước rồi ngồi một bên nhìn chằm chằm em ấy, tất nhiên Lâm Hạ Lam rất bối rối trước tình huống này, cô thật sự muốn biến mất ngay lúc này, cảm giác có lỗi lại xuất hiện. Cứ mỗi lần Lâm Hạ Lam nhìn thấy ảnh Trương Mạn Hy thì trong lòng cô lại có cảm giác này huống chi đây lại là gặp lại người thật sau 7 năm.
"Em không nhất thiết phải sợ tôi như vậy, cứ thả lỏng đi, tôi không ăn thịt em. Không cần phải run như vậy" Trương Mạn Hy nhìn ly nước trên tay của Lâm Hạ Lam, từ nãy đến giờ tay Lâm Hạ Lam cứ run run làm mặt nước không có một giây tĩnh lặng.
"Em xin lỗi" Lâm Hạ Lam nghe Trương Mạn Hy nói thì ngại ngùng để ly nước lên bàn.
"Em dạo này thế nào? vẫn khỏe chứ?" Trương Mạn Hy im lặng một hồi rồi nói.
" Em vẫn ổn, Sao chị lại ở đây?"
" Đây là công ty của gia đình tôi, tại sao tôi lại không ở đây?" Trương Mạn Hy ngả người ra sau nói.
Lâm Hạ Lam không hề để ý, Trương thị là công ty của gia đình Trương Mạn Hy. Cô không nghĩ mình sẽ gặp lại Trương Mạn Hy trong hoàn cảnh này, Trời ạ! cô đang gặp cái tình huống gì thế này.
"Chị dạo này thế nào?" Để phá vỡ bầu không khí im lặng nên Lâm Hạ Lam lên tiếng.
"Nhìn qua thì có thể nói là ổn" Trương Mạn Hy ổn sao? Không hề, nếu về vật chất thì có lẽ là ổn nhưng trong tâm thì chưa bao giờ. Cô không thể ổn được khi mỗi ngày đều nhớ về một người, nhớ về những kỉ niệm của cả hai rồi lại nhớ về những câu nói của người ấy nói với mình.
Có lúc Trương Mạn Hy nhớ người ấy đến phát điên, mới đầu cô đã có suy nghĩ sẽ không tha thứ cho Lâm Hạ Lam vì đã đùa giỡn với tình cảm của mình nhưng rồi cô không làm được, cô không hiểu tại sao bản thân lại muốn tha thứ cho em ấy. Trương Mạn Hy đã có lúc từng rất mệt mỏi vì bản thân không thể