Hôm nay, thời tiết ở thành phố K rất xấu, buổi sáng, thời tiết âm u, buổi chiều thì mưa rất to. Khi cả công ty đã về hết, Trương Mạn Hy vẫn phải ở lại xử lý văn kiện, đến tối mịt mới về được.
Trương Mạn Hy trên đường về có đi qua điểm bắt xe bus gần công ty, thế nào giờ này lại thấy Lâm Hạ Lam đứng ở đó. Người em ấy ướt nhẹp, có lẽ bị mắc mưa.
"Hạ Lam, sao em lại ở đây? Tan làm từ chiều cơ mà" Trương Mạn Hy dừng lại ở bên đường hỏi.
"Lúc chiều em qua nhà một người bạn, không may lúc về trời lại mưa, em đang đợi xe bus" Lâm Hạ Lam lúc về không may lại có một cơn mưa đổ ập xuống khiến cô không kịp trở tay, cả người giờ đã ướt sũng.
"Lên xe đi, nhanh lên không cảm lạnh bây giờ" Trương Mạn Hy nhìn Lâm Hạ Lam mà thấy thương.
Lâm Hạ Lam vâng lời lên xe của Trương Mạn Hy, Trương Mạn Hy nhanh chóng lái xe nhưng không phải về nhà của Lâm Hạ Lam mà về nhà của cô.
"Đây đâu phải đường về nhà em" Lâm Hạ Lam thắc mắc.
"Về nhà tôi, nhà tôi gần hơn. Hôm nay ở lại đây đi, em ướt như vậy để lâu sẽ ốm"
"Nhưng em không mang theo đồ"
"Mặc đồ của tôi"
Lát sau, cả hai về đến nhà của Trương Mạn Hy, Trương Mạn Hy bắt Lâm Hạ Lam thay ngay bộ đồ đang mặc trên người ra. Lâm Hạ Lam vào phòng tắm, ở ngoài Trương Mạn Hy đã để sẵn một bộ đồ mới ở bên ngoài.
Xuống dưới bếp, Trương Mạn Hy pha cho Lâm Hạ Lam một ly sữa nóng. Trương Mạn Hy để ly sữa lên bàn rồi ngồi làm tiếp chỗ văn kiện chưa xong, lát sau cửa phòng tắm mở ra, một mùi hương thơm bay ra bao trùm lấy căn phòng.
Trương Mạn Hy chăm chú nhìn vào máy tính nhưng khi Lâm Hạ Lam bước ra, ánh mắt của cô liền dán lên người Lâm Hạ Lam. Cơ thể trắng mịn của em ấy, mái tóc dài vẫn còn ướt khiến Lâm Hạ Lam thêm quyến rũ hơn, Trương Mạn Hy nhìn vào thì lại nhớ đến cái đêm cô không làm chủ được bản thân mình mà đã khiến cô có hành động hơi đỏ mặt với em ấy.
Lâm Hạ Lam cầm máy sấy tóc ở trên giường mà Trương Mạn Hy đã chuẩn bị sẵn, sấy cho tóc mau khô. Trương Mạn Hy đóng máy tính lại, đi ra giường ngủ cầm lấy máy sấy tóc từ tay của Lâm Hạ Lam mà giúp em ấy làm khô tóc.
Lâm Hạ Lam nở một nụ cười tươi nhìn Trương Mạn Hy khiến Trương Mạn Hy không kiềm chế được bản thân, cô tắt máy sấy tóc đi rồi cúi xuống hôn lên môi của Lâm Hạ Lam, Lâm Hạ Lam hơi bất ngờ nhưng vẫn đón nhận nụ hôn kia. Trương Mạn Hy vừa hôn vừa đè Lâm Hạ Lam xuống giường, cô vuốt những sợi tóc đang vương trên khuôn mặt của Lâm Hạ Lam sang một bên rồi cúi xuống hôn lên cổ của em ấy.
"Hạ Lam, em biết không? mỗi lần tôi nhìn em tôi phải nhẫn nhịn đến nhường nào. Bây giờ, tôi không đợi được nữa" Trương Mạn Hy nói xong liền đặt xuống cơ thể của Lâm Hạ Lam những nụ hôn.
"Mạn Hy, em yêu chị, chị không phải đợi nữa" Lâm Hạ Lam vuốt mái tóc của Trương Mạn Hy ra sau rồi cười nói.
Trương Mạn Hy nghe xong, du͙ƈ vọиɠ trong người càng thêm mãnh liệt, cô đặt một nụ hôn sâu lên môi của Lâm Hạ Lam rồi di chuyển đến bên tai, cắn nhẹ vào vành tai của Lâm Hạ Lam khiến người bên dưới bất giác kêu lên. Cơ thể của Lâm Hạ Lam mỗi lúc một nóng hơn, cảm giác người trở nên yếu đi rất nhiều, toàn thân như mềm nhũn ra.
Lâm Hạ Lam đỏ mặt quay đi, cô không dám nhìn thẳng mặt của Trương Mạn Hy, một cảm giác rất hạnh phúc nhưng lại rất ngại ngùng. Trương Mạn Hy với ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể thì cô như con thú hoang, đem quần áo của Lâm Hạ Lam cởi ra, một thân hình trắng mịn cùng với những nơi thầm kín nhất của Lâm Hạ Lam hiện ra trước mắt khiến Trương Mạn Hy không nhịn được du͙ƈ vọиɠ của bản thân mà hôn lên.
Trương Mạn Hy cúi xuống hôn lên hai chiếc xương quai xanh