Hai ngày sau, Lâm Hạ Lam vẫn chưa tỉnh lại, tất cả mọi người đều thay phiên nhau đến chăm sóc cho cô, chỉ có Trương Mạn Hy thì phải lén lút, nhờ sự giúp đỡ của Hạ Nhiên, Trương Mạn Hy mới có thể vào thăm Lâm Hạ Lam.
Mỗi lần đứng trước giường bệnh của Lâm Hạ Lam, Trương Mạn Hy đều dâng lên một nỗi chua sót, Trương Mạn Hy mỗi lần đến đều nắm lấy tay của Lâm Hạ Lam mà nói hết lòng mình, chỉ mong em ấy có thể nghe thấy mà trở lại bên cô.
"Hạ Lam, chị đến rồi, em đợi lâu không? sao em vẫn cứ ngủ vậy?" Trương Mạn Hy buổi tối lại đến, cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, cầm lấy tay của Lâm Hạ Lam mà nói, nói xong liền đặt một nụ hôn lên bàn tay của Lâm Hạ Lam.
"Hãy mau tỉnh lại, chị vẫn sẽ đợi em" Trương Mạn Hy cười nhẹ rồi hôn lên trán của Lâm Hạ Lam.
Trong tâm trí của Lâm Hạ Lam, cô cảm thấy bản thân mình như đang trôi nổi giữa một không gian đen tối, nơi này thật tối tăm khiến Lâm Hạ Lam cảm thấy sợ hãi, cũng rất lạnh lẽo, không một bóng người. Lâm Hạ Lam ngồi xuống đưa hai bàn tay lên ôm đầu, cô luôn miệng gọi tên mọi người nhưng vẫn không thấy ai. Lâm Hạ Lam khóc thật to, Mạn Hy, ước gì chị Mạn Hy đang ở đây.
Bỗng nhiên xung quanh của Lâm Hạ Lam vụt sáng, cô giật mình ngước nhìn xung quanh, đây là đám cưới của cô cùng Lăng Thiên Hàn. Tất cả mọi người đều ở đây, ba mẹ cô, ba mẹ của Lăng Thiên Hàn, cùng rất nhiều bạn bè của cô nữa nhưng một người cô luôn mong chờ nhìn thấy thì không thấy đâu. Lâm Hạ Lam chỉ giật mình khi Lăng Thiên Hàn sắp đeo nhẫn cưới cho cô, Lâm Hạ Lam phản xạ nhanh chóng kéo tay lại, cô không muốn lấy Thiên Hàn, cô không muốn lấy một người mà mình không yêu.
Rồi từ phía cổng của lễ đường, Trương Mạn Hy xuất hiện gọi tên của Lâm Hạ Lam thật to, Trương Mạn Hy dang đôi bàn tay ra như chờ đợi quyết định của Lâm Hạ Lam. Lâm Hạ Lam vui mừng chạy lại ôm lấy Trương Mạn Hy.
"Mạn Hy em nhớ chị, em muốn đi cùng chị" Lâm Hạ Lam suиɠ sướиɠ đến phát khóc nói.
"Hạ Lam, tôi cũng nhớ em. Nhưng không phải ở đây, em phải tỉnh dậy. Có một Trương Mạn Hy thực sự đang đợi em" Trương Mạn Hy đưa tay vuốt nhẹ lên má của Lâm Hạ Lam rồi bất ngờ đẩy Lâm Hạ Lam vào một hố đen.
Ngón tay của Lâm Hạ Lam bỗng nhiên giật giật rồi tiếng kêu liên hồi của mấy chiếc máy xung quanh khiến Trương Mạn Hy hoảng hốt, cô vội bấm chuông thông báo với bác sĩ. Không lâu sau vị bác sĩ cùng 2 cô y tá chạy vào, hai người y tá kia đẩy Trương Mạn Hy ra ngoài bảo cô đợi.
Trương Mạn Hy ở ngoài mà lòng như lửa đốt đứng ngồi không yên, cô không ngừng cầu nguyện cho Lâm Hạ Lam không xảy ra chuyện gì. Không lâu sau, bác sĩ đi ra với khuôn mặt tươi cười, ông ấy nói Hạ Lam đã tỉnh lại một cách kì diệu.
Tảng đá nặng trong lòng của Trương Mạn Hy cuối cùng cũng được gỡ xuống cô mừng đến phát khóc, cảm ơn bác sĩ rồi nhanh chóng vào thăm Lâm Hạ Lam. Đôi mắt của Lâm Hạ Lam đang từ từ mở ra, Trương Mạn Hy vội vàng ngồi xuống bên cạnh nắm lấy bàn tay của Lâm Hạ Lam, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má của Trương Mạn Hy.
Lâm Hạ Lam chậm rãi nghiêng đầu sang nhìn Trương Mạn Hy, khóe miệng yếu ớt nhưng vẫn cố gắng nở một cười nhẹ.
" Mạn Hy.... là chị sao?" Lâm Hạ Lam yếu ớt nói.
"Là tôi... " Trương Mạn Hy vội vàng nắm lấy bàn tay của Lâm Hạ Lam rồi nói.
" Đây là thiên đường sao? Cuối cùng em cũng có thể gặp được chị" Lâm Hạ Lam suиɠ sướиɠ trong lòng, ở thiên đường cô mới có thể gặp được Trương Mạn Hy.
"Hạ Lam, là tôi, Trương Mạn Hy thật sự, em sẽ mãi mãi ở