"Chị Mạn Hy, lát nữa đi ăn cùng với em được không?" Lâm Hạ Lam vừa chơi bóng rổ cùng Trương Mạn Hy vừa nói.
"Không" Trương Mạn Hy trả lời nhanh gọn.
"Sao vậy?" Lâm Hạ Lam thất vọng.
"Không quen" Trương Mạn Hy nói xong đưa tay lên ném một quả 3 điểm hoàn hảo.
"Em với bạn hôm trước mới đi ăn ở một quán gần trường ngon lắm, chị đi đi em đảm bảo chị sẽ thích" Lâm Hạ Lam đứng chặn trước mặt không cho Trương Mạn Hy ném.
"Không muốn" Trương Mạn Hy liền đi sang trái để lấy chỗ chơi.
"Đi đi mà, chị phải thử thì mới biết nó như thế nào chứ. Trên thế giới có rất nhiều thứ hấp dẫn, chị mà cứ ở trong nhà thì sẽ bỏ phí rất nhiều" Lâm Hạ Lam lấy quả bóng từ tay Trương Mạn Hy không cho cô chơi nữa.
"Trả tôi" Trương Mạn Hy đưa tay nói.
"Nếu chị đi em sẽ trả" Lâm Hạ Lam nhất quyết không đưa.
"Em cứ cầm quả bóng đấy đi, tôi đi lấy quả khác" Trương Mạn Hy xoay người ra túi đựng bóng để lấy quả bóng khác.
" Em chịu chị rồi. Đi ăn cùng em đi mà" Lâm Hạ Lam hết cách đành giữ tay Trương Mạn Hy lại mà năn nỉ.
"Thôi được rồi" Trương Mạn Hy biết nếu không đồng ý thì con người này sẽ không tha cho cô nên đành bất đắc dĩ đồng ý em ấy.
Lâm Hạ Lam nghe thấy vậy liền suиɠ sướиɠ nhảy cẫng lên, cô nhặt một quả bóng rổ đưa cho Trương Mạn Hy còn nở một nụ cười rất tươi với học tỷ rồi cầm một quả bóng khác ra ném. Trương Mạn Hy thấy Lâm Hạ Lam vui vẻ quá mức thì lắc đầu thở dài 'có cần đến mức đấy không?'.
Sau khi tập luyện xong, hai người ngồi nghỉ ngơi một lát rồi mới đi ăn. Từ lúc Trương Mạn Hy đồng ý đi ăn, Lâm Hạ Lam cười rất nhiều.
"Em cười gì vậy?" Trương Mạn Hy cầm chai nước lên uống thì thấy Lâm Hạ Lam nhìn mình rồi cười mỉm.
"Không có gì đâu chị" Lâm Hạ Lam ngượng ngùng cúi mặt xuống khi bị Trương Mạn Hy phát hiện khi mình nhìn chị ấy.
"Chị Mạn Hy, em phát hiện bản thân mình ngày càng thích chị, em phải làm sao bây giờ?" Lâm Hạ Lam nói.
Lâm Hạ Lam nói xong thì chỉ nhận lại được cái im lặng của Trương Mạn Hy. Trương Mạn Hy không phải không muốn trả lời em ấy mà là không biết trả lời sao về câu nói ấy chỉ biết nhíu mày một chút, cô cũng không hiểu mình có cái gì mà Lâm Hạ Lam lại thích đến vậy. Để phá vỡ bầu không khí này Trương Mạn Hy liền đứng dậy đề nghị.
"Đi nhanh thôi, tôi không muốn phải về muộn"
Lâm Hạ Lam thấy vậy liền cầm balo đứng bật dậy đuổi theo học tỷ. Lâm Hạ Lam dẫn Trương Mạn Hy đến một quán ăn nhỏ ở gần trường, quán ăn này đồ ăn rất ngon, giá cả cũng hợp với túi tiền của học sinh, hai bác chủ quán thì rất vui tính, rất vừa vặn để cho học sinh đến đây ăn mỗi khi tan học. Lâm Hạ Lam chọn một chiếc bàn sạch sẽ, bảo Trương Mạn Hy ngồi xuống để cô đi gọi đồ.
Chỉ một lát sau đồ ăn liền được bưng ra, Lâm Hạ Lam đưa cho Trương Mạn Hy một xiên thịt, Trương Mạn Hy chần chừ một lúc rồi mới đưa tay nhận. Lâm Hạ Lam nhìn Trương Mạn Hy ăn thì hỏi ý kiến, Trương Mạn Hy thấy Lâm Hạ Lam nhìn chằm chằm mình thì gật đầu ý nói ăn rất được. Lâm Hạ Lam rất vui liền gắp thêm mấy thứ khác cho Trương Mạn Hy.
Lâm Hạ Lam bắt đầu cúi xuống ăn, được ăn những món mà mình thích, Lâm Hạ Lam rất say mê thưởng thức.
Trong khi Lâm Hạ Lam đang ăn, Trương Mạn Hy có để ý nhìn cô một chút, em gái này đôi khi hơi phiền phức nhưng lại rất tốt bụng, luôn luôn tươi cười, được mọi người quý mến vây quanh, sống một cuộc sống thật vui vẻ và thoải mái trái ngược lại với Lâm Hạ Lam, Trương Mạn Hy phải sống một cuộc sống đơn độc từ năm mười tuổi, ngoài Mạc Thiên Trúc ra thì cũng không có thân thiết với ai.
Cũng vì chịu cú sốc lớn từ nhỏ, ảnh hưởng đến tính cách của cô mà mọi người nhiều khi tiếp xúc lại nghĩ cô