Động tác của cô thật sự rất nhanh mọi người không hề nghĩ đến cái trường hợp này còn có thể xảy ra, riêng về phần Thế Hạo hắn ngạc nhiên đên mức muốn tròn cả mắt luôn ấy.
Hắn vốn định nói vài câu ai mà dè bị như vầy, nhưng mà gắn có chút hạnh phúc nha ai mà ngờ được trong cái tình cảnh này cô thế mà lại đút bánh cho hắn ăn, lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác này nên là hưng phấn giống như là đang ở trên mây vậy.
Cô có cảm giác Thế Hạo hôm nay hắn đang rất không bình thường nên cô không thể ở đây thêm nữa, cô sợ chút nữa bản thân sẻ nhịn không được mà làm mất mặt cả hai tại nơi này.
"Anh Duật, Nhã Như hôm nay đến đây thôi chủ yếu tớ muốn đến xem chổ cậu sống như thế nào hiện tại đến rời tớ cũng yên tâm hơn hẳn.
Thế tớ về trước nhá, hôm khác đến tìm hai người sau" cô vừa nói vừa chuẩn bị kéo Thế Hạo đứng dậy.
Nhã Như vừa nghe cô muốn về liên ngay lập tức giữ người lại "Sao về sớm thế? Cậu ở lại đây chơi với tớ chút đi, hiện tại mặt trời vẫn còn chưa lặng nữa kìa cậu vội cái gì chứ?"
"Anh có chuẩn bị vài món em ở lại ăn cơm cùng anh rồi hả về có được không?" Bách Duật là người không muốn cô rời đi nhất nên cũng lên tiếng giữ người lại.
Mà cô không phải không muốn ở lại, chỉ là cô mà ở lại thì Thế Hạo cũng sẻ ở lại cùng.
Ai mà biết chút nữa hắn có quậy cái gì nữa hay không.
"Xin lỗi hai người nha, lúc nãy đến đây tớ quên mang thuốc cho Thế Hạo nên phải quay về lấy thuốc cho cậu ấy uống mới được, thuốc uống trể giờ thì không tốt chút nào" Cô khó xử mà lên tiếng.
Mà hắn nghe cô nói xong liền giấu không được sự bất ngờ nơi ánh mắt, hắn bị bệnh gì sau hắn lại không biết cơ chứ? Tuy thế nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đứng sang một bên hơn nữa còn chuẩn bị sẳng tâm lý đợi cô phán bừa cho mình một căn bệnh.
Nhã Như khi nghe cô nói Thế Hạo có bệnh liền ngạt nhiên, cô ta thấy người trước mặt rất khỏe mạnh cơ mà có chổ nào giống người bệnh đâu?
"Cậu ta có bệnh thật à? Tớ thấy cậu ta vẫn rất khỏe mạnh cơ mà?"
Nghe thế cô liền hơi thở dài "Cậu quên à có một số loại bệnh không biểu hiện ra bên ngoài, đâu phải ho sốt mới gọi là bệnh đâu.
Thật ra cậu ấy chổ này có vấn đề" cô vừa nói vừa đưa tay chỉ chỉ vào đầu chính mình.
Mà Bách Duật và Nhã Như sau khi nghe xong muốn tin tưởng thật sự rất khó.
Còn Thế Hạo sau khi nghe nhìn xong căn bệnh cô phán chi mình trong đầu liền xuất hiện ba chấm to bự, hắn không nghĩ cô sẻ phán cho mình căn bệnh này.
"Hai người thấy đó, bình thường