Lời Nhã Như tuy rất ngông cuồng nhưng sự thật chứng mìn lời nói lúc ấy của cô nàng chẳng hề sai, chẳng qua mấy ngày khi thầy cô chấm xong điểm của các học sinh thi lại điểm của ba người bọn họ khi cộng vào chung với lớp liền thật sự đè được cái điểm đang đứng đầu kia.
Điều này làm cho Hà đại lão cực kì vui vẻ, lúc nào cũng treo nụ cười trên khuôn mặt mình hơn nữa còn hào phóng cho điểm miệng cả lớp trong học kì tiếp theo, thế là điểm miệng học kì tiếp theo của môn toán bọn họ chẳng phải lo lắng nữa.
Khoản thời gian tiếp theo trôi qua cực kì yên bình, nên đi học thì đi học nên đi chơi thì đi chơi thoải mái cực kì.
Thế Hạo hắn càng thường xuyên chạy đến nhà cô ở, có khi còn ngủ lại qua đêm nữa chứ co còn cho rằng cha mẹ và anh trai sẻ không vui vì hành vi này của hắn thế nhưng ai mà ngờ ngày tháng dần trôi qua thái độ của cả nhà đối với hắn tốt hơn hẳn.
Có lần bên nhà củ Diệp gia tổ chức tiệc ba Diệp còn chủ động mở miệng bảo muốn mang hắn đi theo để giới thiệu với mọi người đó là điều mà cô không ngờ được.
Cũng nhờ bửa tiệc hôm đó mà Thế Hạo cũng được các thành viên trong gia đình công nhận là thành viên nhưng chưa được gọi là chính thức của Diệp gia.
Mà phải nói Thế Hạo khi nhận thấy được thái độ của Diệp gia đối với mình thì càng thay đổi, hắn bám cô một chút cũng không rời ra vậy.
"Nghi Nghi ơi, em thấy anh có nên đi đến buổi tụ hợp tối nay hay không?" Đêm nay đám Việt Ngôn muốn kéo hắn ra ngoài chơi nhưng hắn không biết bản thân có nên đi hay không nên muốn hỏi ý cô thử xem như thế nào.
Cô nghe hắn hỏi thì hơi ngẫn đầu nhìn nhưng thứ cô nhìn thấy hiện tại chắc chỉ có cái cầm của hắn, nhìn cũng như không nên thôi cô quyết định nhìn điện thoại cho rồi.
"Đi hay không tự anh quyết hỏi em làm gì? Muốn em quyết thay anh à?"
Hắn nghe cô nói thế cũng liền thành thật đáp "Đúng vậy em bảo đi thì anh đi còn em không cho thì anh ở nhà cùng em"
Cô vừa nghe thế lập tức lên tiếng "Đi, anh cứ đi đi chơi cho vui vẻ vào hơn nữa đêm nay anh cũng không cần về đây đâu, anh lâu rồi chưa về Chung gia nên đêm nay về bển đi.
"
"Em muốn đuổi anh? Không muốn cho anh ở đây nữa, nói xem có phải anh bám em nhiều quá thành ra em chán rồi phải không?" Hắn mang đầy ấm ức cùng với hậm hực mà lên tiếng.
Cô nghe thế thì rất muốn ừa một tiếng cho hắn nghe nhưng suy đi nghĩ lại thì cô cảm thấy làm thế rất không ổn, làm không cẩn thận là cô phải quay sang dỗ hắn nữa.
"Không phải, chỉ là em cảm thấy anh nên ra ngoài chơi cùng họ đi chứ bám em chặt như thế làm gì em cũng có chốn anh đâu mà anh sợ.
Hơn nữa anh ở nhà em lâu quá cũng không ổn lắm, chẳng lẽ giờ anh phải đợi ba hoặc anh em