Tiếng chuông vào học vang lên
Bạch Hồng thản nhiên quay về lớp.
Trước khi rời đi, cô không quên giới thiệu:
- Tôi là Tử Bạch Hồng.
Rất vui được gặp bạn học Du Quân, nhân chứng của tôi.
Nghe tới đây, anh hiểu ngay là cô nàng khôn ngoan này sẽ lợi dụng lời bảo lãnh của mình nếu có bị báo cáo lên thầy cô, rằng chính anh đã chứng kiến cô chỉ "tự vệ" chứ không hề đánh ngã mấy tiểu thư quyền thế kia.
...***...
- Ê Kiệt! thằng Quân bị điên kìa mày.
Mặc Hàn vỗ vai Tuấn Kiệt, thì thầm to nhỏ.
- Trông nó thành ra thế này còn làm tao sợ hơn mấy lúc nó muốn đánh người nữa.
Hai tên bạn xôn xao bàn tán với nhau, vẻ mặt rất hoang mang.
Và không riêng gì hai người họ, Du Quân lúc này đã được cả lớp nhìn như một sinh vật lạ.
Thấy bạn thân mình không ổn, Mặc Hàn lấy hết can đảm, hỏi:
- Quân, tay mày có bị gì không? sao mà cứ ngắm suốt hai tiết thế?
Tuấn Kiệt tiếp lời:
- Mà đành rằng mày ngắm tay mày, rồi trưng ra cái vẻ mặt khó ở như mọi khi thì không có gì để nói.
Ai mượn mày cười.
Bọn tao sởn hết gai ốc lên rồi.
Đúng thế thật.
Chính Du Quân cũng không hiểu nổi mình.
Chỉ cần nhớ tới cảnh xoa đầu Bạch Hồng, anh đã không tự ý thức được mà tủm tỉm cong môi, rồi nhìn chằm chằm vào bàn tay.
"Cũng không thể trách mình.
Chỉ tại cậu ấy lớn lên lại đáng yêu quá, mình chưa kịp chuẩn bị tinh thần trước nên hơi bị bất ngờ mà thôi." anh tự an ủi bản thân như thế.
...***...
Ở lớp 10C, Bạch Hồng lại không ngốc nghếch như Du Quân.
Cô sống mười năm trên đời, được ông cưng nựng, vuốt tóc, khoác vai mỗi ngày, nên có thể nói đã quá quen với cử chỉ đó rồi.
Hoặc nếu có trách thì trách đóa hoa này IQ tỉ lệ nghịch với EQ.
Càng thông minh bao nhiêu thì lại càng ngơ ngác trong chuyện tình cảm bấy nhiêu.
Cô giáo vừa kết thúc bài giảng, rời khỏi phòng học, lớp đã thi nhau ồn ào như vỡ chợ.
Nhi Tâm hiên ngang gác chân lên bàn, tám chuyện cùng Hàn Thư và Bạch Hồng:
- Hình như vài hôm trước có vụ tỏ tình gì