Tại biệt thự Du gia, nhóc Du Quang Khôi cứ quanh quẩn bên cạnh Du Quân cả tối.
- Mẹ ơi.
Anh hai chơi game không giảng bài cho con.
Nó mếu máo la lên.
- Aizzz! phiền quá!
Du Quân trừng mắt nạt nọa, đưa cặp chân dài cả mét đẩy thằng nhóc ra xa.
Thấy thế, Liễu Như Uyên lớn giọng:
- Quân.
Tắt máy tính đi nếu con muốn mang con dâu về đây cho mẹ.
Phụ nữ không thích đàn ông chơi game đâu.
- Con đang ôn thi.
Anh trả lời qua loa, mắt vẫn dán vào màn hình đang hiển thị ngang dọc những mã code.
Mười ngón tay thon dài gõ phím với tốc độ bàn thờ.
Ngài Du lão gia bước khỏi phòng làm việc với gương mặt căng thẳng.
Một tay ông xoa xoa thái dương, tay kia đang nghe điện thoại.
- Huy động đội an ninh công nghệ của tập đoàn nhanh đi.
Sao lại có thể thành ra như vậy chứ?
- có chuyện gì vậy chồng?
Bà Du đến bên cạnh, tò mò hỏi.
- Hệ thống mạng lưới bảo mật của tập đoàn đang bị một hacker tấn công.
Tình hình bây giờ không ổn lắm em ạ.
Ông thở dài thườn thượt.
Từ đầu dây bên kia, thư kí của ông báo cáo:
- thưa chủ tịch, đối tượng để lại chữ kí ẩn ạ.
Du lão gia nghiêm túc đưa ra mệnh lệnh:
- Phá code truy vết xem hắn là ai.
Vài phút sau, thư kí ngập ngừng gọi lại:
- Chủ tịch...!tên của hắn là...!Du Quân ạ.
???
Đôi vợ chồng già ngây ra một hồi.
Rồi cả hai kéo nhau đi đạp cửa xông vào phòng Du Quân.
Anh đã hoàn thành công việc "ôn thi", giờ đang ngồi ngắm công trình của mình và bẻ ngón tay kêu cạch cạch.
- Thằng nghịch tử, mày vừa làm gì?
- Chỉ tại mạng lưới an ninh tập đoàn của cha kém quá.
Du Quân đứng lên, đi qua vỗ vai ngài Du Minh
- Dù kinh doanh thực phẩm và thời trang cũng đừng xem nhẹ công nghệ như vậy.
Nói xong, anh chậm rãi xuống tầng ăn tối như mọi khi.
...***...
- Cháu gái, sau này cố kiếm một người đàn ông thật tốt.
- Ông à.
Chưa gì đã tính gả cháu đi rồi sao?
- Cái thân già này cũng sắp xuống mồ rồi.
Chỉ mong phần đời sau này không có ông...cháu được hạnh phúc.
Nghe ông Tử bộc bạch, cô không nói gì nữa.
Cô nhìn xuống bát cơm đang cầm trên tay với đôi mắt buồn buồn.
Dạo gần đây ông Tử rất hay nhắc về chuyện tương lai.
Chính Bạch Hồng cũng biết rằng, rồi sẽ có lúc ông phải rời xa cô, rời xa thế giới này.
Vì vậy nên cô mới luôn dặn lòng tốc độ thành công của bản thân phải nhanh hơn tốc độ già đi của ông.
"Còn có người con trai nào thương mình được như ông không?" Cô thầm tự hỏi, đột nhiên trong tâm trí gợi về hình ảnh Du Quân.
Nhưng ngay sau đó, Bạch Hồng liền gạt suy nghĩ viển vông ấy đi và lên phòng học bài.
...***...
Một tuần sau, tại trung tâm hội nghị.
Khán đài ngập tràn những màu áo đồng phục khác nhau đến từ những ngôi trường khác nhau trên toàn thành phố.
Bạch Hồng ngồi giữa Hàn Thư, Nhi Tâm và nhóm bạn của Du