mười một giờ đêm, biệt thự Du gia vẫn sáng đèn.
Mọi người tập trung bên chiếc giường lớn.
Bạch Hồng vẫn còn đang li bì chưa tỉnh lại.
Đôi mắt cô đã sưng húp lên và hai đầu gối thâm tím, xước đến bật máu vì đã gục ngã quá nhiều.
Ai ai cũng một nét mặt buồn bã khi nghe tin người thân duy nhất của Bạch Hồng qua đời.
Một lát sau, từng người thở dài tiếc nuối rồi rời đi cho Bạch Hồng được nghỉ ngơi.
Du phu nhân nhẹ vuốt những sợi tóc trên vầng trán cô.
Bà nhìn Du Quân, gật đầu, và cũng rời khỏi phòng.
Du Quân lặng lẽ ngồi cạnh Bạch Hồng.
Anh nắm chặt tay cô.
Bé nhỏ của anh phải đau đớn như vậy, anh thấy thương vô cùng.
Chỉ tiếc điều tốt nhất mà Du Quân có thể làm bây giờ không gì khác ngoài ở bên và ôm lấy trái tim thoi thóp của cô nơi vực thẳm.
Bạch Hồng vẫn mê man trong vô thức.
Cô chỉ thấy xung quanh một màn đêm tối đen như mực, và ông Tử đang nằm gục dưới nền đất lạnh lẽo.
Cô chạy đến bên ông, nhưng càng chạy, cô càng thấy mình lún sâu trong hư không vô vọng.
Khoảng cách cứ thế xa dần...
Chợt một nguồn sáng lóe lên, tràn ngập khắp bốn bề.
Bạch Hồng thấy ông thật to lớn và tỏa ra những hào quang ấm áp.
Ông ấp ủ cô trong lòng như ngày nhỏ, rồi cười hiền và bước lên những nấc thang dẫn về miền hồn vĩnh hằng.
Bạch Hồng thổn thức nhìn theo bóng ông.
Cô chợt thấy trên nơi địa đàng tươi đẹp ấy, còn có hai người đang hướng về cô.
Họ mỉm cười dịu dàng và nhìn cô đầy trìu mến.
Ánh sáng chói lòa làm Bạch Hồng không nhìn rõ gương mặt họ.
Nhưng đôi mắt tím biếc giống hệt cô của người phụ nữ, và mái tóc bạch kim như ánh tuyết của người đàn ông làm Bạch Hồng thấy thân thuộc đến lạ.
.........
Ở trong phòng khách, bầu không khí nặng nề và sầu bi.
Đột nhiên Hàn Thư đứng dậy, nói với tất cả mọi người:
- Tuy Bạch Hồng mất đi ông, nhưng cậu ấy vẫn còn có chúng ta.
Từ hôm nay tôi nguyện trở thành gia đình của cậu ấy.
Nhi Tâm, Tuấn Kiệt, Mặc Hàn, rồi mọi người trong Du gia, ai cũng lần lượt gạt đi nước mắt và gật đầu tán thành.
.........
Bình minh lấp ló sau bức rèn trắng, rọi những ánh nắng trong veo lên gương mặt hồng hào của Bạch Hồng.
Cô khẽ động mi mắt.
Nhớ tới tất cả sự việc vừa xảy ra, Bạch Hồng thật chưa kịp tin rằng mọi chuyện lại chóng vánh đến vậy.
Nhưng Bạch Hồng không khóc nữa.
Trong giấc mơ đêm qua, cô đã được nói là từ biệt với ông.
Cô sẽ sống đúng như ước nguyện cuối cùng mà ông để lại, để trên nơi thiên đường ấy, ông được thanh thản an nghỉ: "Hãy sống thật hạnh phúc, cháu nhé!"
Bạch Hồng ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường.
Cô nhìn