Sáng sớm hôm sau, ba mẹ Du đã sửa soạn đồ đạc, cùng nhau bước lên máy bay tư nhân của Du gia.
Bạch Hồng và Du Quân cũng có mặt để tiễn đôi vợ chồng già khởi hành chuyến du lịch.
- Hai bác đi vui vẻ ạ.
Bạch Hồng mỉm cười, vẫy vẫy tay.
Liễu Như Uyên (Du phu nhân) kéo chiếc kính râm lên đỉnh đầu, lo lắng hỏi:
- Vú Diệp về quê rồi, hai đứa có cần gọi thêm người làm không?
Du Quân tay đút túi quần, nghiêm túc đáp:
- Con tự lo liệu được.
Cũng nên tập nuôi vợ từ bây giờ.
Liễu Như Uyên cong môi, nhếch mày.
Hôm nay bà rất hài lòng với thằng con trời đánh.
Quả không phụ công mang nặng đẻ đau, giờ Du Quân đã có ý thức tự lập để chăm lo cho con dâu tương lai của bà.
Bạch Hồng huých vai Du Quân, phồng má:
- Hứ! Ai là vợ cậu? Đồ...
- Chậc chậc.
Mắng tôi là khốn nạn, vô liêm sỉ cũng được.
Sau này thế nào cậu cũng phải lấy thằng khốn nạn, vô liêm sỉ ấy thôi.
Du Quân nhéo má Bạch Hồng và ngang nhiên tự nhận.
Cô đến là á khẩu, chỉ biết sút vào chân anh cho bõ tức.
Không có vú Diệp, người làm cũng đã được Du Quân cho nghỉ bớt để tạo không gian riêng tư.
Tới bữa cơm, cả hai lại chui vào bếp tự nấu nướng.
Vốn dĩ ban đầu chỉ mình anh động tay đến bếp núc, còn Bạch Hồng thì bị bắt nằm trên ghế xem phim.
Nhưng cô lại cứ thấy cuồng chân.
Hồi còn sống với ông, Bạch Hồng luôn tất bật với hết việc nhà, hàng quán rồi lại học tập.
Nay nhiệm vụ chính là ngồi chơi, Bạch Hồng thật không quen.
Cô mon men vào bếp, vì không biết nấu ăn chuyên nghiệp như Du Quân, nên chỉ xin chân phụ tá, học hỏi vài công thức và trang trí đồ ăn trên đĩa.
May là Du Quân vẫn cho cô ở lại xem anh nấu.
Nhưng thật ra việc quan trọng nhất mà cô cần làm lại là đứng đó để thi thoảng Du Quân quay qua ôm ấp lấy năng lượng.
Ngoài trời đổ mưa rả rích.
Không khí bên bàn ăn vẫn vô cùng ấm cúng và yên bình.
Du Quân tận tình chỉ cô cách sử dụng dao dĩa và tác phong ăn uống cao quý của giới hào môn.
Sau khi đã hoàn thành hết bài tập vào buổi tối, Bạch Hồng lon ton chạy qua phòng Du Quân, rủ rê anh chơi cờ.
- Cốc cốc.
Làm vài ván cược không?
Bạch Hồng reo vang từ bên ngoài như một cái chuông nhỏ.
Không có câu trả lời.
Thiết nghĩ anh còn mải lập trình nên không để ý, cô cũng đẩy cửa vào rất tự nhiên.
Nhưng thì ra là Du Quân còn đang tắm.
Tiếng nước róc rách chảy.
Trong lúc chờ anh, cô bắt đầu sắp xếp trước bàn cờ.
Lát sau, cánh cửa bật mở.
Du Quân bước ra.
Thân thể anh cao ráo và săn chắc, chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm thắt dây lỏng lẻo.
Vài giọt nước lăn dài trên tấm ngực trần nam tính.
Bốn mắt nhìn nhau.
- Ngắm đủ chưa?
Du Quân vừa nói vừa vội quay lưng, rảo bước chui lại vào nhà tắm.
Bạch Hồng đưa hai tay lên che mặt nhưng vẫn để lộ đôi mắt ra, lúng túng:
- Tôi chưa thấy gì hết.
Mới nhìn được cơ ngực thôi.
Phì.
Thế mà là chưa thấy gì.
Trên trán cô viết rõ câu đã thấy hết và cực kì bổ mắt.
Du Quân cười thầm, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề rồi mới trở lại.
- Cược nụ hôn à?
Anh ngồi xuống bên bàn cờ, khoanh chân lại.
Bạch Hồng lắc đầu, lôi ra một thỏi son:
- Ai thua bị người kia chét son lên mặt.
Du Quân thở dài bất lực trước sự nghịch