Phụ nữ thời kì này rất nhạy cảm.
Nhất định phải nhắc lại trăm lần, không được phép để Hồng Hồng chịu thiệt thòi.
Du phu nhân đã luôn căn dặn Du Quân như vậy.
Và tất nhiên, Du Quân vẫn sẽ luôn tự ý thức được.
Anh mỗi ngày đều đi muộn về sớm, cố gắng dành thật nhiều thời gian ở bên Bạch Hồng.
Nhớ có những hôm Du Quân xuống bếp nấu bữa sáng, Bạch Hồng thức dậy không thấy anh đâu, liền ôm gối khóc tu tu mà chẳng hiểu vì sao.
Du Quân nghe tiếng sụt sùi, phải vội vội vàng vàng mặc nguyên tạp dề, tay còn cầm muôi canh, chạy đến dỗ dành vợ.
Rồi từng ngày trôi qua, thai nhi trong bụng cô cũng lớn dần lên.
Tấm lưng mảnh mai không gánh nổi sức nặng bầu bí, lúc nào cũng trong tình trạng mỏi nhừ.
Những lúc khó chịu như thế, Bạch Hồng vẫn không than lấy một tiếng, bản tính lì lợm giúp cô quyết cắn môi vượt qua tất cả.
Nhưng thi thoảng thấy mệt mỏi quá, Bạch Hồng lại nổi hứng cào cấu Du Quân như một hình thức xả nỗi bực dọc.
Từ người làm trong biệt thự cho tới nhân viên ở tập đoàn, tất cả đều đã quen với một hình ảnh mới của ông chủ đại vương: Tóc tai rối bù, cánh tay in hằn cơ man vết đỏ ngang dọc chồng chéo lên nhau.
- Thôi ở lại chơi tiếp đi, tao về chăm vợ.
Du Quân đứng dậy khỏi chiếc trường kỉ.
Mặc Hàn và Tuấn Kiệt hai tay khoác hai cô mỹ nữ, nhếch mày châm biếm:
- Gớm.
Chăm vợ gì mà nhìn nhếch nhác như phải chăm cả đàn con.
Ông đây chắc chắn sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ của mày.
Nghe bạn bè trêu chọc là thế, song Du Quân vẫn chưa từng một lần thấy hối hận.
Với anh, điều hạnh phúc nhất chính là được nâng niu Bạch Hồng, dẫu cho có phải mất đi hình tượng hay cả cái tôi cá nhân vốn cao ngất trời.
Vòng thời gian thấm thoát xoay chuyển, chẳng bao lâu đã tới mùa hạ rực rỡ.
Còn hai tuần nữa thôi là sẽ đến ngày sinh theo như dự tính của bác sĩ.
Du Quân cẩn thận đưa Bạch Hồng vào viện từ trước.
Ngồi trong căn phòng vip sang trọng, Bạch Hồng ngó nghiêng hỏi:
- Chỉ là chuyển dạ thôi mà, sao không đợi đến đúng ngày rồi vào viện?
Du Quân vừa sửa soạn đồ vừa giải thích:
- Đề phòng trường hợp em sinh non.
Phải.
Trong đầu Du Quân luôn tính toán đủ điều, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho vợ con.
Nhưng Bạch Hồng thì bao giờ cũng ngược lại.
Chỉ còn vài ngày, thậm chí là vài tiếng nữa cô sẽ lâm bồn, nhưng mẹ bầu này vẫn thản nhiên như không, lúc thì choảng nhau lia lịa trong game, lúc thì ôm bắp rang bơ xem phim hành động.
Trong một đêm thanh tĩnh nọ, trước ngày sinh dự kiến hai hôm, có tiếng gào thét thất thanh âm vang khắp hành lang bệnh viện.
Bạch Hồng nhăn nhó mặt mày, hơi thở dồn dập.
Trán cô đã ướt đẫm mồ hôi, phía dưới bụng liên tục co thắt từng cơn đau nhói.
- Du Quân! Anh có giỏi thì đẻ thay tôi luôn đi! *** ****! **** **!
Một tràng những âm thanh chửi rủa xé trời được thốt lên.
Du Quân cuống cuồng chạy theo chiếc cáng đang lao vút vào phòng sinh, nắm chặt đôi tay run rẩy của Bạch Hồng.
Trong suốt quá trình sinh nở, anh đều đứng cạnh cô, chứng kiến toàn bộ nỗi đau đớn thấu tận xương tủy.
Mi mắt Du Quân chốc chốc lại co giật vì căng thẳng tột độ.
Anh luôn miệng trấn an và động viên Bạch Hồng:
- Cố lên em yêu, em giỏi lắm.
Đừng khóc, đừng khóc, sắp xong rồi...Vì con của chúng ta, cố thêm chút nữa thôi vợ anh...đúng rồi, tựa vào anh này...
Bạch Hồng toàn thân đã đỏ bừng, cắn răn nỗ lực vượt cạn.
Tuy nhiên cô vẫn đủ tỉnh táo để cười vào mặt Du Quân:
- Anh thử nhìn lại xem, là ai đang khóc kia? Chính là anh đó, Du tổng mạnh mẽ à.
Người đau tưởng chạm tới cửa tử thì vẫn kiên cường không