"Thật yêu rồi?" Dung mẫu hỏi.
"Không phải."
"Vậy sao lại phản ứng lớn như vậy?" Dung mẫu chưa phát hiện Trình Cẩm Chi khác thường, ngược lại cảm giác con gái mình có điểm không đúng. "Dung Tự, con không cần bao che cho tỷ tỷ con. Tỷ tỷ của con từ nhỏ đã được trong nhà cưng chiều, chưa từng chịu thiệt thòi, nếu như......"
"Mẹ, hiện tại niên đại không giống như lúc trước." Dung Tự dừng một chút. "A di phát hiện ra gì rồi?"
"Dù của con không phát hiện gì, chính là cảm giác, cảm giác Cẩm Chi yêu rồi. Mẹ nghĩ tỷ tỷ của con làm sao có thời gian yêu đương, cả ngày bị con quấn quýt lấy." Dung mẫu nói.
"Ân." Nỗi lòng lo lắng của Dung Tự lúc này mới buông xuống một nửa. "Tỷ tỷ đã đại học năm tư, yêu đương cũng rất bình thường."
"Dì con cũng không nói gì, bà ấy cũng cảm thấy tỷ tỷ con nên yêu đương rồi. Thúc thúc con phản ứng khá lớn, ông ấy cảm thấy tỷ tỷ con tuổi còn nhỏ, không muốn con bé yêu sớm như vậy, sợ con bé bị tiểu nam sinh lừa gạt." Dung mẫu nói. "Phỏng chừng hai ngày tới, thúc thúc con sẽ tìm con tán gẫu."
Mẫu thân vừa nói không bao lâu, Dung Tự liền bị Trình Hoài Nam tìm. Dung Tự đang ở phòng hội nghị thu dọn văn kiện, vị Trình Hoài Nam gọi đi văn phòng. Dung Tự cũng Trình gia quan hệ rất tốt, Trình Hoài Nam không nói hai lời, liền đi thẳng vào vấn đề. "Tự Nhi, tỷ tỷ con gần đây có phải có gì đó bất thường không?"
"Làm sao ạ?" Đại khái là mẫu thân cho nàng châm dự phòng rồi, để nàng sớm chuẩn bị.
"Con cũng không phát hiện sao?" Trình Hoài Nam dừng một chút. "Chúng ta cảm thấy tỷ tỷ con đàm luyến ái rồi."
Thần sắc Dung Tự phi thường bình thường, nàng cười cười. "Thúc thúc, người cảm thấy con đang yểm trợ cho tỷ tỷ sao?"
Trình Hoài Nam quả thật có ý tứ đó, Tự Nhi từ nhỏ đã thân thiết với Cẩm Chi, nhất định là bênh vực Cẩm Chi. Trước khi Dung Tự nói câu này, Trình Hoài Nam vẫn coi Dung Tự như hài tử. Dung Tự nói câu này rồi, Trình Hoài Nam mới nghiêm túc nhìn Dung Tự một cái. Quần áo Dụng Tự mặc, đơn giản mà không mất đi sự già dặn. Mặc dù chỉ là dùng một chút đồ trang sức trang nhã, nhưng nhìn qua đã hoàn toàn không còn là hài tử nãi thanh nãi khí khi còn bé kia. Dung Tự những ngày gần đây, vẫn luôn hỗ trợ công ty. Trước Trình gia phụ mẫu chỉ là muốn rèn luyện Dung Tự, không nghĩ Dung Tự lại trưởng thành nhanh như vậy, đứa nhỏ Dung Tự này, thực sự là tiền đồ vô lượng. Ý thức được điểm này, Trình Hoài Nam cũng đồng thời ý thức tới, bọn nhỏ đều lớn rồi. Hài tử lớn rồi, sẽ có suy nghĩ của bản thân. Ông hỏi dò Dung Tự như vậy, quá không giống một người trưởng thành hỏi chuyện một người trưởng thành khác. "Thúc thúc chỉ lo lắng Cẩm Chi."
Thấy ngữ khí Trình thúc thúc hòa hoãn, ngữ khí Dung Tự cũng nghiêm túc. "Tỷ tỷ khoảng thời gian này, không có cùng người khác mật thiết qua lại."
"Ừ ừ, nếu là có chuyện gì, khụ...... Thúc thúc hi vọng con có thể nói một chút, để thúc thúc chuẩn bị tâm lí."
Dung Tự ra khỏi văn phòng, cũng suy nghĩ chuyện của mình và Trình Cẩm Chi. Trình thúc thúc cùng Ôn a di sớm muộn có một ngày sẽ biết. Nàng ngày hôm nay hết thảy "xảo diệu" lảng tránh, chờ đến thời khắc công bố, tất cả đều sẽ thành lưỡi dao sắc. Đâm về bọn họ, cũng đâm về phía mình. Từ đầu đến cuối đều đang nói dối cùng che giấu, làm sao có khả năng để thúc thúc a di tín phục nàng, tín phục nàng có thể phụ trách Trình Cẩm Chi.
"Tự Nhi, làm sao vậy?" Thời điểm Dung Tự đang đờ ra, Ôn Khở Vân vỗ nhẹ bả vai Dung Tự. Lúc này Dung Tự mới lấy lại tinh thần, cầm lấy văn kiện in ra.
"Mệt mỏi quá sao?" Ôn Khởi Vân ôn hòa hỏi.Lời nói rất bình thường, giống như từ trước đến nay, Trình thúc thúc cùng Ôn a di quan tâm mình. Nếu như không có bọn họ, nàng chắc chắn sẽ không vững vàng đi vào đại học Hoa Dung. Nói không chừng đi học cũng không thể. Lúc trước nếu như không nhờ thúc thúc a di nói chuyện với hội lưu trú, thím cũng sẽ không để nàng nhập học. Dung Tự trong lòng lại có rất nhiều áy náy. "Không có, a di con không mệt."
"Con đi nghỉ một lát. Đã công tác mấy ngày rồi." Ôn Khởi Vân cười cười. "Buổi sáng Cẩm Chi còn tìm dì đòi người, nói chúng ta giam con ở công ty rồi."
"Không có. Là con muốn giúp mọi người."
"Ai, cảm giác con mới là thân sinh của chúng ta." Ôn Khởi Vân vỗ lưng Dung Tự một cái. "Đi đi, nghỉ một lát."
Chờ tới khi Dung Tự ngồi xuống, mới phát hiện điện thoại và tin nhắn của Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi mấy ngày này không có chuyện gì, hẹn gặp mấy võng hồng quanh thân một chút.
"Uống xong trà chiều rồi hả?" Dung Tự gửi tin nhắn cho Trình Cẩm Chi.Trình Cẩm Chi một hồi lâu sau mới trả lời. "Ừ, chị đang đi dạo phố với các nàng. Chị gửi ảnh cho em xem chưa? Vui vẻ không?"
"Chị cảm thấy áo sơ mi kia không tệ. Lúc em không mặc, còn có thể để chị mặc ở nhà." Trình Cẩm Chi gửi tin nhắn nói.
"Ừ, chị thích gì thì mua đi." Dung Tự trả lời. Trình Cẩm Chi rõ ràng là dùng tiền của mình, còn muốn báo cáo với nàng, mua cái gì mua cái gì. Cảm giác lại như đang dùng tiền của nàng.
"Được [lè lưỡi] em chừng nào thì tan tầm? Chị tới đón em?"
"Hôm nay không có chuyện gì, để em đi đón chị."
"Được! Cùng nhau ăn cơm sao?"
"Chị không phải còn hẹn với các nàng sao?"
"Chị nghĩ nghĩ. Không bằng chúng ta đi ăn với các nàng đi?" Trình Cẩm Chi gửi tới một biểu tình xin lỗi. "Lần trước bỏ rơi các nàng, các nàng còn đang thổ tào chị trên Weibo."
Các nàng "thổ tào" trên Weibo Trình Cẩm Chi, Dung Tự cũng nhìn thấy. Trước cũng từng như vậy, được tăng thêm không ít võng hữu. Chỉ là đối với Trình Cẩm Chi cùng Dung Tự, võng hữu chỉ có "hahaha", không ít võng hữu thật giống như khoan dung với đồng tính luyến ái một chút. Hoặc là Trình Cẩm Chi tương tác với các võng hữu rất nhiều. Võng hữu bênh vực các nàng không ít.
"Ừ được, các chị đang