Đến nhà, Ôn Khởi Vân cũng trực tiếp về phòng ngủ. Trình Hoài Nam quay đầu nhìn Trình Cẩm Chi. "Con đi lấy hộp thuốc, xoa thuốc cho mẹ con."
"Nếu không phải con, mẹ con cũng sẽ không va vào bàn." Thấy Trình Cẩm Chi còn đứng sát Dung Tự, Trình Hoài Nam lại bổ sung nói.
Quả nhiên Trình Hoài Nam vừa nói như vậy, trên mặt Trình Cẩm Chi lộ ra thần tình do dự.
"Làm sao?"
Trình Cẩm Chi ghé sát vào cánh tay Dung Tự. "Ba, ba sẽ không đánh Dung Tự chứ?"
Trên đường còn nói được, hiện tại đến nhà, đóng cửa lại, Trình Cẩm Chi hơi lo lắng. Trước ba nàng đã nói, nếu là có ai lừa con gái nhà ông, ông đánh cũng phải đánh đối phương ra đường.
"Khó nói." Đến thời khắc này, con gái còn hướng về Dung Tự. Trình Hoài Nam "cười lạnh" một chút.
"Tỷ tỷ, chị đi vào đi." Dung Tự nói: "Thúc thúc có lẽ có lời muốn nói với em."
Ở trước mặt Trình Hoài Nam, Dung Tự vẫn rất "khôn ngoan" gọi Trình Cẩm Chi là tỷ tỷ. Một tiếng tỷ tỷ này, khiến tai Trình Cẩm Chi đỏ lên. "Ân......"
"Ba, con đi vào." Trình Cẩm Chi mặc dù là nói với phụ thân, nhưng đôi mắt lại không rời khỏi Dung Tự.
"Ba, ba đừng bắt nạt Dung Tự." Đi vào còn không quên giao kèo.
"Con đi vào đi." Trình Hoài Nam nói: "Đừng trái Dung Tự, phải Dung Tự, mẹ con còn đang nổi nóng."
"Mẹ con là tâm đậu hũ, nghe bà ấy, cùng bà ấy bán bán ngoan. Biết không?" Trình Hoài Nam nói.
Trình Cẩm Chi tiến vào phòng ngủ, mẫu thân đã ở trên giường, nằm nghiêng người. Đã cởϊ áσ khoác, trên người che kín chăn mỏng. Nhìn qua tựa hồ ngủ thiếp rồi. Trình Cẩm Chi cầm theo hộp thuốc, cẩn thận đi tới trước mặt mẫu thân. Có bao nhiêu cẩn thận? Nàng còn kém nhón chân lên. "Mẹ......"
"Mẹ đừng ngủ, trước tiên thoa thuốc." Trình Cẩm Chi nói.
Trình Cẩm Chi ở trước mặt mẹ mình, chính là một cái tiểu lải nhải. Ông ông, cuối cùng Ôn Khởi Vân chê phiền. "Thuốc để lại, con ra ngoài."
"Đừng a mẹ, ba con để con xoa thuốc cho mẹ, nếu như không xoa, ba nhất định sẽ nói con. Ba khẳng định nói con ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong." Trình Cẩm Chi lại bắt đầu "ong ong ong" rồi.
Ôn Khởi Vân hừ lạnh một tiếng, cuối cùng mở mắt. "Chẳng lẽ con không phải? Từ nhỏ đến lớn, chưa từng làm thành chuyện gì."
"Bây giờ nhìn con tự mình gây dựng sự nghiệp, còn tưởng rằng con hiểu chuyện rồi. Không cần mẹ và ba con quan tâm. Con ngược lại tốt rồi, làm ra chuyện như vậy cho mẹ. Con bây giờ càng sống càng đi lùi rồi."
"Con đừng nghĩ thuyết phục mẹ, chuyện con cùng Dung Tự không thương lượng."
"Mẹ......"
"Đừng gọi mẹ là mẹ, nghe phiền lòng." Bà làm sao sinh ra con gái như Trình Cẩm Chi, tức chết người rồi. Trình Cẩm Chi đừng gọi bà là mẹ, hiện tại bà nên gọi con bé là mẹ rồi.
"Nếu không, con trước tiên thoa thuốc cho ngài."
Trình Cẩm Chi cọ Ôn Khởi Vân một hồi, Ôn Khởi Vân mới vén quần lên. Mới vừa nhìn mẹ nàng khập khễnh, còn tưởng rằng mẹ nàng giả bộ. Cũng đúng, giả bệnh chuyện này chỉ có nàng mới làm được.
"Mẹ! Đầu gối mẹ làm sao sưng như vậy! Không đau sao?"
"Con thử xem." Này không phí lời sao? Khẳng định đau a.
Ôn Khởi Vân cong chân, để con gái xoa thuốc cho bà. Đây là lần đầu tiên con gái xoa thuốc cho bà đi? Ôn Khởi Vân cứ như vậy nhìn con gái, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn con gái của mình. Thoắt một cái, con gái năm nay 21 tuổi rồi. Chẳng mấy chốc sẽ 22 tuổi. Từ một tiểu đậu đinh, trưởng thành thành đại khuê nữ rồi. Trước Lão Trình còn cảm khái với bà. "Con gái từng ngày từng ngày lớn lên, chúng ta cũng từng ngày từng ngày già đi."
Một tuần này, trong nhà náo tới người ngã ngựa đổ. Trình Cẩm Chi không phải tuyệt thực thì là khóc với bà, tựa hồ không phải Dung Tự thì không thể.
"Mẹ?" Nghe được tiếng mẫu thân thở dài. "Mẹ làm sao vậy?"
"Con không thể để mẹ và ba con tiết kiệm một chút tâm tư sao?" Nói một câu này, Ôn Khởi Vân cũng không nói nữa.
"Thái độ của dì con, con cũng thấy đấy." Trình Hoài Nam nói.
"Vâng."
"Tự Nhi, xem trước kia phu thê chúng ta đối đãi con. Có thể cầu con một chuyện không?" Ngữ khí Trình Hoài Nam hơi van nài. "Tình huống của Cẩm Chi con cũng thấy rồi, thúc thúc cầu con, đừng mang con bé đi."
"Thúc thúc không muốn con bé cùng mẹ nó triệt để trở mặt." Trình Hoài Nam nói.
Dung Tự không tiếp lời.
"Tự Nhi?"
"Cái này không phải con có thể quyết định. Hai người ép buộc không được chị ấy, con cũng vậy."
"Tự Nhi, con không giống. Con có biện pháp."
"Thúc thúc." Thanh âm Dung Tự hơi khàn. "Ý của thúc, là để con và chị ấy chia tay sao?"
"Thúc thúc biết là khó dễ cho con, nhưng vì mẹ con bé......"
"Con không làm được." Dung Tự không làm được chuyện như vậy.
"Con nhất định phải mang con bé đi sao?"
"Không phải con." Nàng hiện tại khuyên không được Trình Cẩm Chi rồi. Trước đó nàng khuyên Trình Cẩm Chi về nhà, nói mình sẽ đến thăm nàng. Nàng đã "lừa gạt" Trình Cẩm Chi một lần rồi. Lại như Trình Cẩm Chi nói lúc trước, cha mẹ nàng sẽ không để cho nàng đi vào. Mặc dù trong lòng Trình Cẩm Chi cũng biết, nhưng vẫn là nghe lời của mình, cùng Ôn a di về nhà. Nàng tin tưởng mình sẽ tới. Nếu như lần này, Trình Cẩm Chi muốn đi cùng với nàng, nàng không biết phải dùng lí do gì, để Trình Cẩm Chi ở lại.
"Tại sao không phải con?" Trình Hoài Nam ôn hòa, cuối cùng nhịn không được."Không có con, Cẩm Chi sẽ không biến thành như vậy."
Trình Hoài Nam tuy nói là ép, nhưng trong lòng dù sao vẫn lưu tâm.
Dung Tự không nói gì, Trình Hoài Nam cũng ý thức được lời của mình quá nặng. Cách một hồi lâu, Trình Hoài Nam mới mở miệng.
"Tự Nhi, con muốn thế nào mới bằng lòng rời đi Cẩm Chi?"
Dung Tự