Cũng không phải Hoa Án nói tới, Dung Tự mới có ý định xuất ngoại. Từ lâu nàng đã có ý định này. Vừa nghĩ tới Trình Cẩm Chi, Dung Tự liền không thể rồi. Nàng biết tính cách của Trình Cẩm Chi, thời gian này nói cái gì với đối phương, đối phương đều sẽ cho rằng là chia tay. Hơn nữa, Dung Tự cũng không muốn rời đi Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi quên trước quên sau, nàng có chút không yên lòng. Bằng hữu của Trình Cẩm Chi nói nàng là bạn gái nhị thập tứ hiếu*, nàng nghĩ nàng đại khái đúng là vậy đi. Đã lúc này, còn chú ý tới tâm tư của Trình Cẩm Chi. Cũng là nguyên nhân này, làm cho các nàng vẫn náo không tới. Nàng không nỡ nói nặng lời, lại không nỡ không để ý tới Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi vừa ủy khuất, nàng liền không có biện pháp. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không phải biện pháp. Lòng bàn tay Dung Tự sờ sờ một bên đĩa sứ, rồi đẩy đĩa ra. Trình Cẩm Chi ăn đến khóe miệng đều là bơ. Tâm tư Trình Cẩm Chi đều ở trên tráng miệng, không chỉ thìa di chuyển theo đĩa, cả mắt cũng di chuyển theo.
[*nhị thập tứ hiếu: một quyển sách nói về 24 đạo hiếu, cũng chỉ hiểu nghĩa tương đối như vậy]
"Cẩm Chi." Dung Tự gọi một tiếng tên Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi lúc này mới nâng lên mi mắt, duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn, chà xát một chút bơ bên khóe miệng. "A?"
Tâm tư Trình Cẩm Chi còn chưa từ tráng miệng quay về, Dung Tự không thể làm gì khác hơn là rút ra khăn giấy, lau khóe miệng Trình Cẩm Chi. "Không cần rút khỏi đoàn."
Trình Cẩm Chi biết Dung Tự không vui, cũng kiểm điểm bản thân. Còn nói với Dung Tự chuyện rút lui khỏi nữ đoàn. Dung Tự tìm Trình Cẩm Chi, các nàng hiện tại ở cửa hàng đồ ngọt dưới lầu Trình gia. Gần đây, Trình Cẩm Chi cãi nhau với Dung Tự, cũng không tâm tư ăn tráng miệng.
"Chị không cần phải rút khỏi đoàn." Lời nói thật lòng sao? Dung Tự nói không được. Trình Cẩm Chi khoảng thời gian này ở nữ đoàn trải qua rất vui vẻ, nhưng vừa nghĩ tới Olivia, vừa nghĩ tới scandal. Dung Tự lại có điểm không quá tình nguyện. Giới giải trí vẫn là như vậy, không còn Olivia này, cũng sẽ có người kế tiếp. Chỉ là lần này tương đối trùng hợp, Olivia cũng yêu thích Trình Cẩm Chi.
"Lời nói thật lòng sao?"
"Vẫn là do nội tâm của em còn chưa đủ cường đại." Dung Tự cúi xuống mi mắt.
Trình Cẩm Chi hiện tại cũng không tính là đặc biệt hot, muốn thật chờ nàng hot, chút tình cảm này của các nàng khẳng định là không thấy được ánh sáng. Lúc bắt đầu làm tốt dự tính như vậy, những chuyện như này sẽ không đáng kể đến. Một người buồn, cũng là một người tỉnh lại. Khoảng thời gian này, Dung Tự thật đã bình tĩnh tốt. Rời đi Trình Cẩm Chi sao? Rời không được. Này không được rồi. Chỉ có thể tự mình chịu đựng. Trình Cẩm Chi cúi đầu, hôn khóe môi Dung Tự. "Em đến tìm chị, chị rất vui vẻ."
"Chị cũng vậy. Không thể nhìn em buồn bực, cả khi em không quan tâm." Trình Cẩm Chi cọ cọ chóp mũi Dung Tự. "Chị sau này sẽ không như vậy nữa."
"Mỗi lần chị đều nói như vậy."
"Lần này là thật sự. Chị tiếp thu dạy dỗ rồi."
"Ừ." Dung Tự cũng tùy ý Trình Cẩm Chi ôm.
Trình Cẩm Chi khe khẽ cắn cổ Dung Tự, Dung Tự liền vuốt lưng Trình Cẩm Chi. "Đợi lát nữa em đưa chị về nhà."
"Chị không muốn về nhà."
"Đợi lát nữa em còn phải đi công ty."
Trình Cẩm Chi ghé sát vào tai Dung Tự, kéo tay Dung Tự đút vào túi quần mình. Dung Tự đầu tiên còn hơi hoài nghi, tìm thấy thứ gì đó trong túi quần Trình Cẩm Chi liền rõ ràng.
"Chị muốn rồi." Trình Cẩm Chi nói.
Hơn hai mươi tuổi, chính là tuổi đặc biệt nồng nàn chuyện như vậy.
"Đợi lát nữa......"
"Rất nhanh." Trình Cẩm Chi cắn môi dưới Dung Tự.
Nào có cái gì rất nhanh, vừa đến trên giường, Trình Cẩm Chi có thừa biện pháp quấn lấy nàng. Sau khi quấn nàng, còn muốn "vô tội" nháy mắt. "Chị có nói thời gian cho em."
Dung Tự nhìn một chút sắc trời bên ngoài, không thể làm gì khác hơn là đặt tiểu yêu tinh dưới thân. Công tác hôm nay là làm không xong rồi, vẫn là để đến mai đi. Trình Cẩm Chi theo Dung Tự tỉnh lại mà tỉnh lại, động tác Dung tự rất nhẹ, nhưng Trình Cẩm Chi vẫn tỉnh lại. Gần đây, giận dỗi với Dung Tự, nàng đối với việc Dung Tự rời giường rất mẫn cảm. Trình Cẩm Chi phi thường tự nhiên nắm một chút góc áo Dung Tự, con mắt cũng không mở. "Dung Tự, em đừng đi."
"Làm sao lại tỉnh rồi?" Dung Tự cũng không vội mặc quần, nàng ngồi ở bên giường, xoa xoa đôi mắt Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi thật ra chưa tỉnh ngủ, Dung Tự vừa xoa hai má nàng, nàng lại vùi vào ôm ấp của Dung Tự. "Em đi làm à?"
"Ừ."
"Vậy em đi đi." Trình Cẩm Chi nói, thế nhưng mặt còn chôn ở trong cổ Dung Tự.
Dung Tự xoa xoa tai Trình Cẩm. "Luận văn viết xong rồi sao?"
"Không, mới viết một chút xíu."
"Tư liệu em tìm cho chị, chị đều xem rồi sao?"
"Xem rồi." Dung Tự tìm tư liệu cho nàng, còn giúp nàng phiên dịch một ít.
"Chờ em bận xong, lại xem thử luận văn của chị." Trình Cẩm Chi luôn luôn không yêu học tập, phỏng chừng lại muốn kéo dài tới thời hạn cuối cùng. Luận văn tốt nghiệp vẫn tương đối quan trọng, Dung Tự nghĩ rút ra thời gian, kiểm tra một chút cho Trình Cẩm Chi.
"Được."
"Chị đừng nghĩ có em, liền không viết gì. Chị còn phải bảo vệ, em không thể bảo vệ thay chị." Dung Tự nói.
Trình Cẩm Chi lè lưỡi một cái, tựa hồ là bị Dung Tự phát hiện "mưu mô" của mình. "Biết rồi."
Trình Cẩm Chi ôm sau gáy Dung Tự, còn chạm môi Dung Tự một cái. Chôn trong ngực Dung Tự một hồi, quả nhiên tỉnh táo hơn nhiều. "Em đi làm đi, chị lát nữa đi trả phòng."
"Ừ." Dung Tự mặc quần vào. "Chị về nhà lại ngủ tiếp một lúc. Buổi trưa em gọi thức ăn ngoài cho chị."
"Biết rồi." Trình Cẩm Chi chống tại bên giường, thấy Dung Tự đứng dậy, còn