Duẫn: Kiến nghị hãy nghe bài hát này khi đọc chương ^_^
*******
Lý Thanh bệnh nặng mới khỏi, vẻ mặt so với trước tốt hơn rất nhiều. Bà nhìn Trình Cẩm Chi cùng Dung Tự đang bận rộn trong nhà bếp. Cẩm Chi tựa hồ đang quấy lòng trắng trứng, Dung Tự ở một bên thái rau, hai đứa bé hiện tại đã thành người lớn rồi. Thoáng một cái đã nhiều năm như vậy. Lý Thanh lại nghĩ tới Dung Tự lúc trước, nếu không có Trình gia, Dung Tự ở nơi thành thị to lớn này sẽ như thế nào?
"Không trách chú." Lý Thanh nói: "Trước đây còn nhỏ, mấy đứa hiện tại đã lớn. Chúng nó có suy nghĩ của bản thân."
Lý Thanh có thể nói ra câu nói như thế này, đã là thập phần không dễ dàng. Dung Tuấn muốn nói lại thôi, hiển nhiên không cho là như vậy. "Nhưng chúng nó hiện tại cũng chưa lớn. Chỉ là độ tuổi dễ xung động."
"Hiện tại dù sao vẫn phân chia nam nữ nhiều lắm." Dung Tuấn nói.
"Kỳ thực trước kia, chị cũng lo lắng điểm này." Lý Thanh trầm mặc một chút, mới tiếp tục nói: "Dung Tự từ nhỏ đã hiểu chuyện, con bé có thể chăm sóc tốt cho Cẩm Chi."
"Vậy Dung Tự thì sao? Con bé cũng là con gái, cũng cần chăm sóc." Dung Tuấn uyển chuyển nói.
Lý Thanh ngẩng đầu, bà nhìn Dung Tuấn. "A Tuấn, lời này của chú là thật lòng sao?"
Lời này rất nhiều người có thể nói, chỉ có ông thân thúc thúc này không thể nói. Trước đây Lý Thanh còn không biết, Cẩm Chi nói ra hết bà mới biết, hóa ra A Tuấn và Tiền San đối xử với Dung Tự như vậy. Đứa nhỏ Dung Tự kia lại im lặng, chưa bao giờ nói với bà. Bà còn cho rằng Dung Tự ở nơi đó, chí ít ăn mặc không cần lo nghĩ. Lý Thanh biết, Dung Tự sẽ không trải qua quá tốt, nhưng trong lòng bà lại có chút hi vọng, dù sao Dung Tuấn là thân thúc thúc, hơn nữa bà còn gửi tiền cho nhà bọn họ. Tiền tuy rằng không nhiều, nhưng cũng là bà một khoản một khoản tiết kiệm được. Sổ tiết kiệm chính là ở chỗ này, vụn vặt lẻ tẻ cũng có 20, 30 vạn. Một quãng thời gian rất dài, bà không nỡ ăn không nỡ mặc, tiền vừa nhận được liền gửi cho Dung Tự, chỉ lo Dung Tự thân thể đang lớn ăn không tốt, còn hỏi đốc công mượn học phí, sợ Dung Tự nộp chậm bị bạn học chế nhạo.
"Chị dâu......" Dung Tuấn hoàn toàn không tự biết, còn muốn khuyên Lý Thanh.
"Tiền chú nợ Dung Tự trả lại rồi sao?" Lý Thanh nói.
Lý Thanh nói đến chuyện này, Dung Tuấn ngây ngẩn cả người. "A?"
"Trước kia Dung Tự thi đấu người máy, được 20 ngàn khối. Mặc dù đối với nhà hai người không phải số tiền lớn lao gì, nhưng thời điểm khi đó, hai người nói với con bé là mượn. Không thể thất tín đứa nhỏ, đúng không?"
Dung Tuấn trên mặt xấu hổ, hiển nhiên đã quên mất chuyện này. "Là lí lẽ này."
Hôm sau, điện thoại Dung Tự sáng lên một cái. Trình Cẩm Chi đang quấn quít lấy nàng, ở trên người nàng lèo nhèo. Nàng một tay xoa sau gáy Trình Cẩm Chi, một tay cầm lên điện thoại. Thúc thúc gửi Weixin cho nàng, nói gần đây trong tay đang gấp, chuyển cho nàng 1000. Dung Tự kéo xuống một lúc, mới biết thúc thúc nói tiền thưởng lúc thi đấu người máy ở cao trung. Dung Tự mới vừa đánh hai chữ, quần đã bị Trình Cẩm Chi cởi ra. Trình Cẩm Chi chui vào trong chăn, Dung Tự mới vừa ấn hai chữ, tay liền run run. Tin nhắn cũng không gửi đi, thở hổn hển một tiếng chống lên nửa thân trên. "Cẩm Chi, đừng náo ân......"
So với ngón tay, Dung Tự vẫn là rất yêu thích đầu lưỡi của Trình Cẩm Chi. Nàng kéo Trình Cẩm Chi từ trong chăn ra. "Em phải đi làm cơm sáng."
"Cơm sáng muốn ăn cái gì?" Thấy Trình Cẩm Chi quệt miệng, Dung Tự lại dụ dỗ nói.
"Chị 'ăn no' rồi." Trình Cẩm Chi lè lưỡi, liếm một chút môi đỏ.
"Tại sao chỉ có mình con? Cẩm Chi đâu?"
Tai Dung Tự hồng lên. "Vâng, con đi gọi chị ấy."
"Để cho con bé ngủ thêm một lúc, con ăn xong hẵng đi gọi con bé."
"Vâng được." Dung Tự gật gật đầu.
Lúc ăn cơm sáng, Dung mẫu lại dừng một chút. Bà giơ tay xoa xoa viền mắt.
"Mẹ?"
"Dung Tự. Nhiều năm như vậy, mẹ xin lỗi con." Dung mẫu xoa viền mắt. "Đêm hôm qua, mẹ vẫn ngủ không ổn định."
Dung Tự giơ tay, vỗ vỗ sau lưng mẹ. "Mẹ, con hiện tại tốt vô cùng, mẹ không cần suy nghĩ lung tung. Thân thể mới vừa tốt lên."
"Ừ." Mẫu thân lau nước mắt, ổn định tâm tình xong mới gắp thức ăn cho Dung Tự. "Con đừng quan tâm thân thích bên kia, chỉ cần quan tâm cuộc sống của mình."
Dung Tự giờ mới hiểu được, nàng nói thúc thúc làm sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện trả tiền. "Mẹ......"
"Ừ?"
"Cảm ơn mẹ." Dung Tự muốn nói gì đó, cổ họng nghẹn lại không biết nói gì. Nàng giơ tay cũng gắp thức ăn cho mẫu thân. Mẫu thân từ từ ăn một miếng, trong hốc mắt còn có chút nước mắt. Hai người không am hiểu biểu đạt tình cảm, đã dùng phương pháp biểu đạt khác. Cảm tình trên thế giới, rất nhiều khi cần ngôn ngữ, nhưng rất nhiều khi ngôn ngữ không cách nào biểu đạt được.
"Biểu tình của em làm sao lại như vậy?" Trình Cẩm Chi nặn nặn má Dung Tự.
"Không." Dung Tự đã chuẩn bị một hồi lâu, cảm giác viền mắt không còn đỏ nữa mới đi vào. Nàng đặt điểm tâm lên trên bàn. "Mẹ em để chị ăn rồi ngủ tiếp."
"Chị thật giống heo." Trình Cẩm Chi cắn thìa, uống một ngụm cháo mới giương lên mi mắt. "Nhìn cái gì?"
Dung Tự ngắt tai Trình Cẩm Chi. "Không giống."
"......" Trình Cẩm Chi nói: "Em thật phiền ai."
Nhà Tiền San, cuối cùng vẫn là bị bắt. Tiền San chạy tới Dung Gia náo loạn hai hồi, nói Dung Tuấn không trở về nhà. Tiền San cùng Dung Tuấn quãng thời gian trước đã ly hôn. Trình gia báo cảnh sát, Tiền San mới coi như không đến nữa. Dung mẫu ở bệnh viện một quãng thời gian rất dài, sau khi xuất viện lại ở nhà nghỉ ngơi một quãng thời gian. Khoảng thời gian này, Trình gia tìm cho bà một người hướng dẫn. Dung mẫu thi được vài cái chứng nhận.
Chờ Dung Tự tốt nghiệp, Dung mẫu lại tự thi khoa chính quy. Giai đoạn tương đối dễ dàng, không phải là lúc thuận buồm xuôi gió, mà là khi được truyền hi vọng liên tục không ngừng. Dung Tự tốt nghiệp không bao lâu, liền bắt đầu chính mình gây dựng sự nghiệp. Kỳ thực ở đại học, nàng đã làm hạng mục của riêng mình. Năm nhất năm hai làm không quá thành công, khi đó mẫu thân lại nằm viện. Đến năm tư, Ôn Khởi Vân nói ra, có sự hỗ trợ của Trình gia, Dung Tự làm cũng xem như là thuận lợi. Tốt nghiệp sau đó, liền trực tiếp gây dựng sự nghiệp. Dung mẫu tự thi khoa chính quy, cũng là vì có một ngày, có thể đi giúp con gái bận rộn. Trình Cẩm Chi tốt nghiệp sau đó, liền liên tục quay phim. Quay trời nam biển bắc. Lúc không quay phim, liền kinh doanh cửa hàng trực tuyến của mình. Weibo của Trình Cẩm Chi bây giờ đã phá 500 vạn fans. Đại khái là sức ảnh hưởng của internet, không ít phim mạng tìm tới nàng. Diễn kỹ của Trình Cẩm Chi bình thường, lăn lộn mấy năm mới cầm một "Phong Vân đại thưởng người mới". Thời điểm phát biểu cảm nghĩ, còn đặc biệt dời đến Dung Tự. Bảng Phong Vân là một hạng mục Dung Tự đang hợp tác.
"Miêu Miêu Miêu? Đây là công khai xuất quỹ sao?"
"Dừng lại đi Miêu của ta, ngươi mới được giải thưởng người mới, đã công khai Dung Tự, cảm giác như đạt được giải thưởng thành tựu trọn đời gì đó."
"Hahaha giải thưởng này, không phải là một công ty gần đây