Rốt cuộc Quý Tiêu là người như thế nào?
Tính khí thất thường, sáng nắng chiều mưa.
Ăn chơi sa đọa, lại hung ác tàn nhẫn…
Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy tất cả những lời tiêu cực trên đời này đều có thể dùng để tả về cô.
Chính vì thế, khi nghe được giọng nói rất quen thuộc phát ra từ cửa nhà vệ sinh, nàng không khỏi ngạc nhiên.
Dòng nước mát lạnh chảy ra từ vòi nước, rửa sạch đi những vết bẩn trên đôi bàn tay ngọc ngà của Ngụy Khinh Ngữ.
Trong đầu nàng lúc này vẫn còn văng vẳng âm thanh giằng co của Quý Tiêu và nữ sinh kia.
Quý Tiêu nói, cô ấy ngưỡng mộ sự tồn tại của Omega.
Cô ấy nói, Omega không phải con mồi hay nô lệ của Alpha, mà họ là chính họ, là những cá nhân mang những suy nghĩ độc lập.
Với ngữ khí vốn có của riêng mình, Quý Tiêu đã thẳng thắn mắng cô gái dám khinh thường Omega kia một trận.
Lời nào cũng là đứng từ góc độ của Omega để nói, lý lẽ và dẫn chứng cũng rất rõ ràng, rất thuyết phục.
Nhìn qua rất có dáng vẻ của một vị chính nhân quân tử.
Một đám mây dày bị gió thổi trôi lững lờ trên bầu trời, ngả bóng râm xuống bên ngoài nhà vệ sinh.
Đôi mắt Ngụy Khinh Ngữ trở nên mờ mịt, trong đầu lại xuất hiện những đoạn ký ức ở trong căn phòng tối kia.
Khi đó nàng đang trong kỳ phát nhiệt, chật vật nằm thoi thóp dưới nền đất lạnh, còn Quý Tiêu thì đang ngồi ở trên cao đưa mắt nhìn xuống, trên miệng còn treo nụ cười rất vui vẻ.
Chân mày Ngụy Khinh Ngữ lại nhíu sâu thêm, làm sao một người như vậy có thể nói những lời kia chứ?
Ngụy Khinh Ngữ thậm chí còn nghĩ là vừa rồi là do mình nhận nhầm, có lẽ đó chỉ là một người bạn cùng lớp có tông giọng giống với Quý Tiêu mà thôi.
Bỗng dưng đôi mắt mờ mịt của nàng lấy lại sự tập trung.
Một chiếc bình đựng nước lặng lẽ nằm trong tầm mắt, trên nắp bình màu trắng bạc được khắc một bông hoa đỏ tươi rực rỡ.
Ngụy Khinh Ngữ nhận ra, chiếc bình này là của Quý Tiêu.
Ánh mặt trời chiếu rọi bên ngoài khung cửa kính sạch sẽ, khiến cho đôi mắt màu xanh diễm lệ của nàng thoáng gợn sóng.
Thực sự là cô ấy.
Ngụy Khinh Ngữ do dự, nhưng vẫn quyết định cầm lấy bình nước mà Quý Tiêu vô tình để quên trên bồn rửa mặt, sau đó đi đến phòng lấy nước uống.
Bình thủy tinh trong suốt được đặt ngay ngắn lên trên giá đựng, Ngụy Khinh Ngữ âm thầm giúp Quý Tiêu dọn dẹp dấu vết, không để ai biết được việc cô đã từng đi vào nhà vệ sinh dành cho Omega.
“ y dô, ‘goát sắp’? Đây không phải là Ngụy Khinh Ngữ sao? Trùng hợp nhở.”
Đột nhiên một giọng nữ sắc bén vang lên sau lưng Ngụy Khinh Ngữ, ánh sáng từ khung cửa bị người đứng trước mặt che đi mất phân nửa.
Cô gái kia đút hai tay vào túi rồi bước vào trong, trên miệng còn mang theo nụ cười tràn ngập vẻ ngả ngớn không đứng đắn.
Ngụy Khinh Ngữ không khỏi sửng sốt, tay cầm cái bình hơi khựng lại, sau đó âm thầm giấu ra phía sau.
“Lưu Mỹ Na?”
Lưu Mỹ Na cũng là một dân chơi như Quý Tiêu, nhưng những thủ đoạn bắt nạt của cô ta còn độc ác hơn cả Quý Tiêu.
Ỷ vào việc có chú làm chủ nhiệm nên cô ta thường xuyên có hành vi bạo lực học đường với những bạn học khác, vì thế nên ai cũng muốn tránh mặt cô.
“Làm gì mà ngạc nhiên quá vậy? Tầng hai không có nước, tôi không thể xuống tầng một lấy nước sao?” Lưu Mỹ Na đi đến chỗ bình nước, từng bước đến gần Ngụy Khinh Ngữ.
“Có thể.” Ngụy Khinh Ngữ lạnh lùng đáp, nàng nắm chặt bình nước của Quý Tiêu, nhích người sang trái để tránh Lưu Mỹ Na đến gần mình.
Nào ngờ Lưu Mỹ Na đã sớm phát hiện ra ý đồ của nàng, cô ta vươn thẳng tay nắm lấy cánh tay của Ngụy Khinh Ngữ, nghiêng đầu nhìn nàng: “Này, đừng trốn tránh thế chứ.”
“Buông ra.” Ngụy Khinh Ngữ nhìn thẳng vào Lưu Mỹ Na, lên tiếng cảnh cáo.
Bị Quý Tiêu nhốt ở trong phòng tối để kỳ phát nhiệt hành hạ nàng còn chẳng sợ, thì dăm ba cái Lưu Mỹ Na này tuổi gì.
Lưu Mỹ Na cười khẩy, nắm chặt lấy cổ tay nàng, châm chọc nói: “Làm sao? Quý Tiêu chạm mày thì được, còn tao thì không à?”
“Ai cũng không được.” Ngụy Khinh Ngữ lạnh lùng đáp trả.
“Có vẻ mấy ngày qua, Quý Tiêu bận học nên không có thời gian để ‘dạy dỗ’ mày nhỉ? Xương cốt lại cứng rồi.” Lưu Mỹ Na vừa nói vừa dùng ánh mắt đê tiện chạy loạn trên thân thể Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng thiếu nữ có làn da trắng như bạch ngọc, ở trong nơi tối tăm u ám tựa như phát ra ánh sáng, chỗ cổ tay bị nắm chặt hơi đỏ lên, tạo thành một mảng phiếm hồng, thật khiến cho tâm tình của người khác không khỏi nhộn nhạo.
Lưu Mỹ Na khẽ liếm cánh môi, cố gắng che đi ý đồ đen tối của mình, hỏi: “Mày vẫn chưa bị Quý Tiêu đánh dấu tạm thời sao?”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn đôi mắt màu xám ghê tởm của Lưu Mỹ Na, trong lòng có dự cảm xấu.
“Hay là, để tao nếm thử hương vị pheromone của mày một chút đi? Tháng này tao sẽ bao bọc mày, không để Quý Tiêu bắt nạt mày nữa, có chịu không?” Lưu Mỹ Na kề sát vào vành tai Ngụy Khinh Ngữ, thổi nhẹ một hơi.
Hơi thở nồng nặc mùi cam quýt thối xộc thẳng vào khoang mũi của nàng.
Cảm giác y hệt như lúc nàng ngửi thấy pheromone của Quý Thanh Vân trên bàn ăn vậy, sự ghê tởm làm nàng không khỏi nhíu mày.
“Mày thái độ cái gì đấy?!” Lưu Mỹ Na nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ nhíu mày, tâm tình trở nên kích động.
Sao có thể chứ? Mùi pheromone của cô ta được nhiều Omega khen là dễ ngửi, lại tươi mát.
Thế mà Ngụy Khinh Ngữ lại bày ra cái vẻ mặt thế này!
Ngụy Khinh Ngữ cố nén sự khó chịu của bản thân, trào phúng nói: “Không nhìn thấy à? Cô đang làm tôi thấy tởm đấy.”
“Ghê tởm?” Mắt Lưu Mỹ Na lộ rõ sự tức giận.
Từ chối pheromone của một Alpha thì khác nào đang chê người đó chứ?!
Lưu Mỹ Na siết chặt cổ tay Ngụy Khinh Ngữ, kéo nàng lại gần mình hơn: “Tao sợ là mày với Quý Tiêu đã ở cạnh nhau quá lâu nên không còn phân biệt được tốt xấu gì nữa rồi, bổn tiểu thư hôm nay sẽ giúp mày hiểu thế nào là lễ độ.”
Ngụy Khinh Ngữ trong lòng thầm hô không ổn, nàng lùi về phía sau một bước, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Lưu Mỹ Na.
Nhưng sức lực của Alpha quá lớn, Ngụy Khinh Ngữ lại bị tin tức tố của cô ta làm cho mất tỉnh táo, căn bản là không thể làm gì được.
Ngụy Khinh Ngữ lui về phía sau, thắt lưng nàng đập vào máy nước nóng, đã không còn đường để lui nữa.
Trong không khí nồng nặc mùi quýt thum thủm, Ngụy Khinh Ngữ gằn giọng cảnh cáo: “Lưu Mỹ Na! Tôi cho cô biết, nếu còn tùy ý giải phóng pheromone trong trường học thì cô sẽ bị cấm túc đấy!”
Lưu Mỹ Na nghe xong cũng chỉ cong môi nhẹ cười.
Nụ cười khinh khỉnh, chế nhạo của cô ta vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
“Vậy thì để xem.”
Vừa nói, cô ta vừa cúi xuống vén tóc sau gáy của